Chương 663
Hạ Thiên Tường gọi điện thoại đến.
“Cậu Hạ.”
“Về nhà chưa?” Giọng nói nhẹ nhàng như đến từ một thế giới khác, là giọng nói khiến Phương Tấn thấy lo lắng kia.
Không cần Hạ Thiên Tường nói rõ, Phương Tấn cũng biết người mà Hạ Thiên Tường đang ám chỉ chính là Tô Nhược Hân, anh ta lắc đầu: “Tô Nhược Hân vừa mới dừng lại, không biết là cô ấy muốn đi đâu.” Đây là cuộc gọi thứ mười hai mà Phương Tấn nhận được từ Hạ Thiên Tường trên đường đi rồi, khoảng mười phút sẽ gọi một lần, mỗi lần đều hỏi một câu giống nhau “Về nhà chưa”.
Thậm chí Phương Tấn còn nghĩ, có phải anh ta nên đề nghị Hạ Thiên Tường tự mình đi theo Tô Nhược Hân không.
“Video.”
Phương Tấn lập tức đổi cuộc gọi thường thành cuộc gọi video.
Sau đó, không cần được hỏi cũng lập tức chĩa ống kính về phía Tô Nhược Hân cách đó mười mấy mét.
Cô không nhìn thấy anh ta, nhưng vị trí của anh ta có thể thấy rõ ràng.
“Cô ấy đang bắt xe, anh chạy xe đi, đưa cô ấy đến nơi cô ấy muốn đến.” Hạ Thiên Tường nhìn cô gái trong điện thoại, trái tim đau đớn, nghĩ đến việc cô hồn bay phách lạc là vì anh, trái tim anh càng đau đớn hơn.
“Được, tôi sẽ đi ngay.” Lúc này Phương Tấn mới cúp máy, sau đó xoay người vẫy tay, cả quá trình đều là anh ta đi bộ theo Tô Nhược Hân, còn xe của anh thì theo sát sau lưng anh.
Cấp dưới lập tức lái chiếc McLaren Gt kia của anh tiến lên: “Trợ lý Phương, xe của anh đây.”
Phương Tấn gật đầu, ngồi vào ghế lái, mới khởi động xe, anh ta chợt phát hiện người dùng chia sẻ trên điện thoại đã được kết nối.
Anh ta thật sự thấy bái phục.
Hạ Thiên Tường biết Tô Nhược Hân sẽ lên xe của anh ta, cho nên không chút do dự kết nối.
Nếu đã luyến tiếc như thế thì cần gì phải làm ra chuyện này, không chịu quan tâm đến Tô Nhược Hân.
Nhưng anh ta có nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được.
Phương Tấn suy nghĩ vấn đề này cả buổi chiều, có đôi khi lòng dạ của Hạ Thiên Tường còn khó đoán hơn cả phụ nữ, hoàn toàn không đoán ra được.
Dù anh ta đã đi theo Hạ Thiên Tường mấy năm cũng không đoán ra được.
Chiếc McLaren GT tăng tốc lái về phía Tô Nhược Hân, sau đó dừng lại và hạ cửa kính xe xuống: “Cô Tô, cô muốn đi đâu vậy? Cần tôi chở cô đi không?”
Tô Nhược Hân nhìn thấy Phương Tấn thì rất vui: “Được. Tôi muốn đến khu nghỉ dưỡng Long Thủ Sơn, nhờ anh nhé.” Nói xong cô lên xe, chứ phận con cháu như cô mà để ông Tăng và ba mẹ nuôi chờ thì không lễ phép chút nào.
“Vội lắm sao?”
“Ừ, hơi vội, nhờ anh lái nhanh chút.”
“Được.” Phương Tấn chỉ nói một chữ.
Bây giờ anh ta không dám nói nhiều.
Tốt nhất là không nên nói thừa chữ nào.
Vì bây giờ sếp anh ta nghe được cuộc đối thoại giữa anh ta và Tô Nhược Hân.