CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

Chương 678

Chị Trương không nhắc đến Hạ Thiên Tường còn được, vừa nhắc, Tô Nhược Hân càng khóc to hơn, sau đó ngồi hẳn xuống bãi cỏ trong vườn, ôm gối bật khóc.

Có điều chỉ là khóc trong im lặng.

Nhưng bả vai run rẩy của cô đang nói với thím Trương là cô khóc rất đau lòng.

Tô Nhược Hân thật sự rất đau lòng.

Cô uất ức như thế, tất cả đều là vì Hạ Thiên Tường.

Cho nên Hạ Thiên Tường sẽ không giúp cô phân xử.

Chị Trương bắt đầu luống cuống tay chân: “Cô Tô, cô mau nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cách giải quyết luôn có nhiều hơn khó khăn, dù là chuyện gì cũng có thể giải quyết mà.”

Tô Nhược Hân nhận lấy khăn ướt chị Trương đưa đến, lau nước mắt.

Cô cố gắng ép bản thân không được khóc nữa.

Nếu không, dáng vẻ thế này thật sự không thể đi làm.

Cô ngẩng đầu nhìn chị Trương, hít sâu một hơi: “Chị Trương, chị biết chuyện về viên ngọc kia của Hạ Thiên Tường không?”

“Cô Tô không vui vì ngọc của cậu chủ sao?” Chị Trương thấy khá bất ngờ, không ngờ Tô Nhược Hân lại hỏi chuyện này.

“Cũng không phải, tôi chỉ tò mò về lai lịch viên ngọc kia của Hạ Thiên Tường thôi.” Ngọc của Hạ Thiên Tường bị mất, bây giờ ngoài cô, Hạ Thiên Tường và Phương Tấn thì không có ai biết chuyện này nữa, cho nên Tô Nhược Hân không muốn chị Trương nghi ngờ.

“Ngọc của cậu chủ là do một đại sư đưa cho, nghe nói nó rất quan trọng với cậu chủ, nhưng cụ thể đại sư đã nói gì thì chỉ có người bên cạnh cậu chủ, cô chủ và Chủ tịch Lục mới biết thôi.” Chị Trương ngẫm nghĩ, sau đó nghiêm túc nói.

Tô Nhược Hân nghe nói người bên cạnh Lục Diễm Chi có thể biết bèn hỏi: “Chị Trương có thể hỏi thăm giúp tôi không?”

Vì cô vô thức cảm thấy có lẽ người nhà họ Hạ không biết nhiều người biết về nguồn gốc liên quan đến Hạ Thiên Tường và viên ngọc, cho nên chưa chắc Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Hương sẽ nói với cô.

“Được, đợi ban ngày tôi sẽ lặng lẽ nghe ngóng, sau khi hỏi được sẽ gọi điện thoại nói với cô.” Thấy đôi mắt sưng đỏ của Tô Nhược Hân, chị Trương rất đau lòng.

“Được, cảm ơn chị Trương, vậy tôi đi trước đây.” Tô Nhược Hân nói xong thì muốn đứng dậy.

Nhưng lại bị chị Trương ngăn cản: “Cô Tô, cô khoan đi đã.”

“Sao vậy?”

“Cô vẫn chưa nói với tôi vì sao khi nãy cô lại khóc? Chẳng lẽ là có liên quan đến cậu chủ à?”

Không thể không nói, chị Trương là một người rất nhạy bén, có thể lập tức đoán ra lý do khiến Tô Nhược Hân khóc.

Điều này cũng khiến Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng, cô thể hiện rõ ràng quá sao.

Cô thật sự vẫn là một người không thể che giấu tâm sự.

Cái gì cũng đều viết hết lên mặt.

Nhưng dù thế, cô vẫn không thể thừa nhận.

Tuyệt đối không thể.

Nếu không thật sự rất mất mặt.

“Không phải, hôm qua đọc một quyển tiểu thuyết còn mấy chương chưa đọc hết, khi nãy dậy sớm tôi vừa đọc xong chương cuối, không ngờ lại là một cái kết buồn, nữ chính chết vì nam chính, vừa nhớ lại đã thấy đau lòng.” Tô Nhược Hân cắn răng, nhanh trí nghĩ ra lý do có thể giải thích cho việc cô rơi nước mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi