Chương 701
Ở trong mắt công chúng, điều này xem như anh ngầm đồng ý.
Cho dù là Tô Thanh Hà hay là Mai Diễm Tinh, đều không liên quan đến cô.
Hạ Thiên Tường không là gì của cô cả.
Anh cưới ai, cô cũng không xen vào.
Trong nhà trẻ quả nhiên chỉ còn lại một mình bạn nhỏ Chúc Hứa.
Vừa nhìn thấy cô, cậu bé bổ nhào đến.
Nhưng Tô Nhược Hân lại không rời khỏi nhà trẻ ngay, mà đi đến chỗ cô giáo, hỏi vấn đề học phí của Chúc Hứa.
Đã nộp bao lâu và bao nhiêu tiền, cô muốn biết hết những chuyện này.
Chúc Hứa là của cô.
Chứ không phải là của Hạ Thiên Tường.
Học phí anh nộp cho Chúc Hứa, về sau cô sẽ trả lại hết.
Cho dù anh nói anh làm từ thiện, cô cũng phải trả lại cho anh.
Nếu như đã không còn quan hệ thì cứ cắt đứt luôn đi, về sau cũng không còn dây dưa rễ má gì nữa.
Ngay đến cả chị Chiêm, cô cũng không muốn dùng nữa.
“Cô Tô, Chúc Hứa được miễn học phí, không cần nộp bất cứ phí gì cả.” Không ngờ Tô Nhược Hân hỏi xong, cô giáo lại trả lời cô như vậy.
“Được miễn học phí? Các cô đều không thu học phí đám trẻ ở nhà trẻ ư?” Làm gì có nhà trẻ tư nào không thu phí chứ? Không có lợi nhuận thì lấy đâu ra tiền trả lương cho giáo viên? Còn tiền thuê nhà trẻ lớn như vậy nữa, tất cả đều là những khoản chi không nhỏ.
“Không phải, Chúc Hứa thuộc diện công ích, không phải chỉ mình ngài Hạ làm công ích, nhà trẻ chúng tôi cũng làm. Mỗi năm đều sẽ bình chọn ra năm bạn nhỏ được miễn học phí. Chúc Hứa do Viện trưởng chúng tôi đích thân đánh giá, vì cậu bé không ba không mẹ, nên được hẳn ba năm.”
Ba năm, vừa hay Chúc Hứa tốt nghiệp nhà trẻ, lên tiểu học.
“Cô chắc chắn?” Tô Nhược Hân nghe xong, cảm thấy nhất định là do Hạ Thiên Tường sắp xếp, giống như anh đã sớm đoán ra cô muốn trả lại học phí của Chúc Hứa cho anh vậy.
“Chắc chắn, là giáo viên của Chúc Hứa, tôi đương nhiên rõ như lòng bàn tay tình hình của cậu bé.”
“Được rồi, cảm ơn cô.” Tô Nhược Hân đành phải tin.
Nhà trẻ làm vậy chính là nể mặt Hạ Thiên Tường. Cô biết, mình vẫn nợ anh ân huệ này.
Từ nhà trẻ trở lại chung cư, đẩy cửa ra vẫn là hương thơm trong nhà. Chị Chiêm đang xào rau, trên bàn ăn đã bày ba món, một canh.
Thêm một món nữa là có thể bắt đầu ăn rồi.
Tô Nhược Hân đưa Chúc Hứa đi rửa tay trước, sau đó chủ động xới cơm: “Chị Chiêm, lát nữa cùng ăn cơm đi, tôi có chuyện muốn nói với chị.” Cuối cùng cũng nói ra được câu này, Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm.
Có một vài lời, vẫn phải nói ra.
“Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô Tô.” Chị Chiêm quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt Tô Nhược Hân giống như viết hai chữ áy náy.
Tô Nhược Hân ngỡ ngàng: “Chị muốn nghỉ việc sao?”
“Đúng vậy, nếu cô Tô đã nhắc đến, tôi cũng không giấu cô nữa.” Nhớ lại sáng nay bà ta còn nói muốn đưa đón Chúc Hứa thay cô, vậy mà đến tối lại nói muốn nghỉ việc, hình như chị Chiêm cũng rất ngại.