CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

Chương 707

Trái tim Tô Nhược Hân như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cho rằng sớm đã buông bỏ, cho rằng sớm đã quên đi, nhưng khi gặp lại mới phát hiện, trái tim cô vẫn loạn nhịp vì anh.

Vẫn nhớ lúc anh ôm chặt lấy cô, vẫn nhớ lúc anh hôn sưng đôi môi cô.

Anh là kiểu đàn ông quyến rũ trông vẻ lạnh lùng, nhưng khi nhiệt tình lại không còn chút xíu lạnh lùng nào.

Thắt lưng bất chợt bị siết chặt, Cận Liễm đột nhiên ôm lấy Tô Nhược Hân: “Nhược Hân, em bình thường chút đi.”

Lúc này Tô Nhược Hân mới hoàn hồn, khi nhìn về phía Hạ Thiên Tường lần nữa, cuối cùng cô mới phản ứng được vì sao Cận Liễm lại nhắc nhở cô như vậy.

Hạ Thiên Tường thật sự đang chầm chậm đi về phía cô và Cận Liễm.

Nhưng lúc này trong khuỷu tay anh cũng có cánh tay của một người phụ nữ.

Người phụ nữ cũng khoác tay lên cánh tay Hạ Thiên Tường giống như cô khoác tay lên cánh tay Cận Liễm.

Tô Thanh Hà.

Vậy mà lại là Tô Thanh Hà.

Sắc mặt cô lập tức trắng bệch.

Khi Cận Liễm nhắc nhở cô rằng Hạ Thiên Tường sẽ đến, cô cho rằng chắc chắn bạn gái anh sẽ là Mai Diễm Tinh , dù sao, giữa Tô Thanh Hà và Mai Diễm Tinh trong tin đồn trên mạng, cô càng nghiêng về Mai Diễm Tinh hơn, bởi vì cô tận mắt nhìn thấy Hạ Thiên Tường chán ghét Tô Thanh Hà thế nào.

Cho dù Tô Thanh Hà cởi hết đồ muốn hiến thân, anh cũng không mảy may nhúc nhích.

Nhưng bây giờ, người phụ nữ khoác tay anh đến đây lại là Tô Thanh Hà.

Cô tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.

Chị gái sống chung nhiều năm, sao cô có thể nhận nhầm chứ.

Trong chốc lát cô sửng sốt, Tô Thanh Hà đã kéo Hạ Thiên Tường đi đến trước mặt cô và Cận Liễm: “Nhược Hân, đã lâu không gặp.”

Tô Nhược Hân lại không thèm nhìn Tô Thanh Hà, mà hơi mở khóe miệng, lộ ra đường cong nhẹ nhàng, cười nhạt nhìn về phía Hạ Thiên Tường: “Ngài Hạ, đã lâu không gặp.”

Thật sự, rất lâu rồi.

Lâu tựa như đã trải qua một thế kỷ dài dằng dặc.

“Nhược Hân, gọi anh rể đi, mấy tháng nữa là chị và Thiên Tường đính hôn rồi.” Tô Thanh Hà lại đắc ý uốn nắn xưng hô của Tô Nhược Hân, giống như bây giờ cô ta đã là vợ của Hạ Thiên Tường rồi vậy.

Tô Nhược Hân vẫn không nhìn Tô Thanh Hà, ánh mắt đều tập trung trên mặt Hạ Thiên Tường.

Đã lâu không gặp, lâu đến mức khuôn mặt người đàn ông này đã trở nên mơ hồ trong trí nhớ cô, thế là khi gặp lại, cô muốn nhìn anh rõ ràng hơn.

Vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng trước sau như một, lúc này cũng không tìm ra bất kỳ cảm xúc gì trên khuôn mặt đó.

Anh không phản đối lời của Tô Thanh Hà, vậy coi như ngầm đồng ý.

Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, ngay sau đó lên tiếng: “Anh rể.” Sau đó chỉ vào Cận Liễm bên cạnh: “Cận Liễm, anh đã biết từ trước rồi.”

Nói xong, cô càng siết chặt cánh tay Cận Liễm hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi