CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 727

Khoảnh khắc này là thật.

Mọi thứ đều là thật.

Hạ Thiên Tường trở về rồi.

Anh trở lại bên cạnh cô rồi.

Xe Bugatti dừng lại.

Dừng trước cửa khách sạn Kawitt.

Hạ Thiên Tường ôm Tô Nhược Hân xuống xe.

Gương mặt xinh đẹp của cô gái vùi trước ngực anh.

Lần này, Hạ Thiên Tường còn không thèm đặt phòng, mà ôm thẳng Tô Nhược Hân vào thang máy.

Đợi đến khi thang máy “tinh” lên một tiếng, đóng lại.

Tô Nhược Hân nghĩ, anh chắc chắn sẽ đưa cô đến phòng Tổng thống dành riêng cho anh ở đây.

“Hạ Thiên Tường, em không thích căn phòng đó.” Trên mạng có tin đồn, anh cũng từng dẫn người phụ nữ khác đến đó.

“Kệ em.” Nhưng không ngờ, Hạ Thiên Tường lại ngang ngược, hoàn toàn không quan tâm cô thích hay không, vẫn đi lên tầng.

Chỉ đến khi người đàn ông đi ra khỏi thang máy, Tô Nhược Hân mới phát hiện, tầng này khá quen, hình như không phải là tầng cao nhất, nơi đặt phòng Tổng thống.

Kết quả, Hạ Thiên Tường dùng vân tay mở cửa phòng ra. Khi Tô Nhược Hân được đặt nhẹ nhàng lên giường, cuối cùng cô cũng phản ứng lại, nơi này làm gì phải là phòng Tổng thống gì chứ? Là căn phòng có chiếc giường lớn cô với anh từng ở mà!

Nhưng khóa cửa lại đổi thành khóa vân tay chỉ thuộc về mình anh.

Đây… lại là một căn phòng chuyên dành cho anh ở khách sạn Kawitt à?

“Sao… sao lại ở đây?”

“Anh thích.” Hạ Thiên Tường nói xong, cơ thể vừa vặn, thon dài của anh cúi xuống.

Đèn phòng chợt tắt.

Ánh đèn neons bên ngoài cửa sổ, chiếu xuyên qua rèm cửa vào trong phòng, nhưng vẫn là một mảng đen u tối.

Chỉ là trong bóng đêm, mọi giác quan đều nhạy cảm như vậy.

Cảm giác quen thuộc này đột nhiên ập đến người cô, nhưng có đẩy thế nào cũng không ra: “Hạ Thiên Tường…Hạ Thiên Tường…” Cô lẩm bẩm tên anh, không biết tối nay có phải là ảo giác hay không, cả thế giới điên đảo, xoay chuyển.

Hạnh phúc đến quá nhanh, tới nỗi cô không cách nào tiếp nhận nổi.

Không tin khoảnh khắc này là thật.

“Gọi tên anh.”

“Thiên Tường.” Giọng trầm thấp, khàn đục của người đàn ông vô cùng quyến rũ, Tô Nhược Hân không thèm nghĩ, lập tức gọi tên anh.

Giống như muốn đòi lại tất cả những thứ không được nhận trong nửa tháng nay, Hạ Thiên Tường hôn cô, hôn đến phát nghiện.

Cho đến khi cảm giác sưng đau truyền đến, Tô Nhược Hân buồn bực cắn một cái, lúc này Hạ Thiên Tường mới buông cánh môi cô ra, nhưng vẫn mặc kệ cho cô cắn mình.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi