CHƯƠNG 738
Chắc là ấn còi gọi bệnh nhân nào đó trong phòng khám bệnh đi ra.
Cô không nghĩ nữa, vừa định quay đầu không để ý tới, lại thấy trong cửa kính xe hạ xuống lộ ra gương mặt góc cạnh, vô cùng đẹp trai của người đàn ông: “Tiểu Hân, lên xe.”
“À à.” Tô Nhược Hân cũng không biết mình đã lên xe thế nào.
Sau khi lên xe, cô nhìn quanh. Đây rõ ràng là một chiếc xe cũ: “Anh lấy… đâu ra vậy?”
“Mới mua.” Đúng vậy, khi vừa nhận chiếc xe này, anh thông báo Phương Tấn sang tên chiếc xe này cho anh luôn.
Nếu Tô Nhược Hân thích anh lái chiếc xe như vậy, sau này anh sẽ thỉnh thoảng lái nó một lần.
Nhưng, anh quyết định sau buổi trưa hôm nay, nhất định phải phái người cẩn thận rửa sạch chiếc xe này từ trong ra ngoài.
Anh không nổi chịu chiếc xe mà người khác đã dùng qua.
Nhưng… bởi vì Tô Nhược Hân, anh cũng hết cách rồi.
Tô Nhược Hân nghe được Hạ Thiên Tường nói mấy từ ‘mới mua’, lại há hốc miệng: “Anh mới mua xe đã qua sử dụng?”
“Em không thích à?” Phản ứng của Tô Nhược Hân như vậy là sao? Hạ Thiên Tường bối rối. Anh lại sai rồi à?
Tô Nhược Hân xoay người xuống xe, kéo cửa xe của Hạ Thiên Tường ra: “Em không thích, chúng ta đi bộ là được rồi.”
Cô biết Hạ Thiên Tường có hội chứng sợ bẩn. Buổi sáng ở phòng khám bệnh, lúc rảnh rỗi không có việc gì, cô còn nói chuyện với Phương Tấn một lúc lâu đấy.
Cô đã hỏi Hạ Thiên Tường xử lý bộ vest thay ra trong bữa tiệc tối hôm qua thế nào.
Kết quả, Phương Tấn nói cho cô biết Hạ Thiên Tường thật sự bảo anh ta ném đi.
Hơn nữa, trước khi thay bộ vest mới, anh còn đặc biệt thuê một phòng ở tầng trên của khách sạn này.
Có người nói, trong khoảng thời gian ngắn Hạ Thiên Tường biến mất đó, anh vẫn luôn ở trong phòng tắm tắm và tắm…
Mà tất cả những điều này chỉ vì bị Dụ Mạc kéo cánh tay một cái mà thôi.
Còn nữa, buổi sáng cô nhàm chán gọi điện thoại cho chị Trương hỏi thăm xem chuyện miếng ngọc kia có tin tức không, cũng nói chuyện phiếm với chị Trương thêm vài câu.
Lại nhắc tới chuyện Hạ Thiên Tường có hội chứng sợ bẩn, chị Trương nói thẳng cho cô biết, có một lần xe của Hạ Thiên Tường bị chặn nửa đường, anh đành phải đi bộ một cây số, sau đó lên một chiếc xe con tạm thời chạy tới.
Kết quả, anh chỉ ngồi trên chiếc xe này mười mấy phút, sau khi trở về biệt thự đã nôn ọe suốt cả đêm.
Cho nên, Tô Nhược Hân cương quyết kéo Hạ Thiên Tường xuống.
Cô không muốn anh vì cô mà lái chiếc xe như vậy một lần, sau đó khó chịu suốt một ngày.
Không đáng.
Có điều, Tô Nhược Hân mới đi bộ với Hạ Thiên Tường vài bước, lại phát giác không ổn.
Tất cả người đi qua, không ai là không nhìn Hạ Thiên Tường.
Vì vậy, Tô Nhược Hân quyết đoán làm lại việc trước đây đã từng làm, lập tức lấy từ trong ba lô đeo bên người ra một cái khẩu trang có hình hoạt họa đưa cho Hạ Thiên Tường: “Anh đeo vào. Đương nhiên, nếu anh có, anh cũng có thể đeo cái của anh.”