CHƯƠNG 768
Họ thậm chí không nghĩ đến việc trói tay và bịt mắt cô.
Không có, hoàn toàn không làm gì cả.
Họ vốn dĩ không hề coi trọng cô.
Cô nhớ anh Thành đã nói rằng, anh ta chỉ cần một người phụ nữ tỉnh táo.
Vì vậy, cô dứt khoát nhắm mắt lại và đi ngủ.
Dù sao thì dựa vào những lời cô nghe được trước đó, những người này sẽ không cho cô ăn uống gì.
Nếu cô tỉnh lại thì chưa bàn tới việc không ăn không uống, thậm chí cô có thể bị anh Thành và vài đàn em của anh ta khi dễ. Vậy thì chi bằng cô cứ đi ngủ thì sẽ thoải mái hơn nhiều.
Biết đâu khi cô đang ngủ thì cái người được gọi là đại ca sẽ đến đây, sau đó kẻ chủ mưu đứng phía sau cũng sẽ sớm xuất hiện.
Cô chỉ muốn biết người nào mà lại kiêu ngạo như vậy, dám cướp cô ngay dưới mí mắt của Hạ Thiên Tường.
Đợi đến khi cô thoát khỏi sự kiểm soát của kẻ đó thì e rằng tai họa của đối phương cũng sắp ập tới rồi.
Chỉ cần dựa vào việc Hạ Thiên Tường không muốn cô rời khỏi thành phố T để tới thành phố B để học đại học mà lại gửi cô đến đại học Nam Kinh thì cũng đủ hiểu rằng dục vọng chiếm hữu cô của người đàn ông này mãnh liệt đến mức nào.
Ngay khi biết mình được nhận vào đại học Nam Kinh, cô đã vô cùng căm hận Hạ Thiên Tường.
Tuy nhiên, trên đường bị bắt cóc đến đây, cô đã dần dần bình tĩnh lại.
Anh thà tìm một mối quan hệ nào đó để gửi cô vào khoa Y của đại học T chứ không muốn cô vào đại học Đồng.
Đúng là anh đã cho cô lựa chọn.
Anh nói rằng bây giờ vẫn còn kịp nếu cô muốn vào đại học T.
Nhưng cô không muốn.
Cô muốn tự mình quyết định vận mệnh của chính mình.
Khi đã bình tĩnh lại, cô cũng dần chấp nhận kết quả này.
Cho dù không cam lòng thì cô cũng chỉ có thể đến đại học Nam Kinh.
Mà dựa vào việc Hạ Thiên Tường không tiếc công sức giữ cô ở lại thành phố T để học đại học cũng đủ chứng tỏ rằng anh sẽ đến cứu cô.
Chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Còn những người bắt cóc cô thì e rằng sau này sẽ gặp chuyện cực kỳ xui xẻo.
Hiện giờ, Tô Nhược Hân vừa yêu vừa hận Hạ Thiên Tường, lại vừa mong mỏi anh đến cứu cô, nhưng đồng thời cô cũng mong là tốt hơn hết, anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa.
Nhưng suy cho cùng, dù anh xấu xa và đã khiến cô bỡ lỡ đại học Đồng thì cũng chỉ vì anh muốn độc chiếm cô chứ không phải vì muốn tổn thương cô.
Anh hoàn toàn khác với những người đã bắt cóc cô tới nơi này.
Tô Nhược Hân ngủ thiếp đi.
Cô chìm vào giấc ngủ khi đang mải nghĩ ngợi.
Dù sao khi cô ngủ say, người khác cũng sẽ cho rằng đó là chuyện bình thường và nghĩ là cô vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Âm thanh “ào ào” vang lên.