Chương 798
Hạ Thiên Tường đang dọn dẹp nhà bếp, Tô Nhược Hân tiếp tục ngồi trên sofa thần thờ.
Trong đầu chỉ có bốn chữ “sống không bằng chết”.
“Cô lo lắng cho Hạ Thiên Tường.
Lo lắng khôn nguôi.
Nhưng lo lắng cũng vô dụng, cô hoàn toàn không nghĩ ra đã xảy ra chuyện gì.
Đang thả hồn trên mây thì người nhẹ bãng, bị ai đó bế lên rồi.
Đến khi cô phản ứng lại thì Hạ Thiên Tường đã bế cô vào phòng tắm.
“Hạ Thiên Tường, em tự làm được, anh ra ngoài đi. HÌI “Tay em bị thương, để anh làm vậy” Hạ Thiên Tường nhất quyết không chịu ra.
Anh lấy ra một đôi găng tay đã chuẩn bị từ trước đeo lên tay Tô Nhược Hân, vị trí trên cánh tay còn được quấn chặt lại.
Một người hiểu biết về y học như Tô Nhược Hân bị động tác này của Hạ Thiên Tường dọa cho một phen, rõ ràng chỉ là một vết thương nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa nhưng bây giờ anh lại chuyện bé xé ra to như vậy.
Lúc nước trên vòi sen chảy xuống, Tô Nhược Hân nhắm mắt lại.
Cô biết mình không trốn thoát được.
Nên đơn giản không trốn nữa.
Mặc kệ Hạ Thiên Tường tắm rửa cho mình.
Còn trong đầu cô chỉ có bốn chữ kia mà thôi.
Sống không bằng chết.
Cho đến khi bị người đàn ông trùm khăn tắm bế ra khỏi phòng tắm thì cô mới nhớ ra tối nay mình có chuyện phải làm: “Hạ Thiên Tường, hôm nay không làm việc, bây giờ đi ngủ thôi có được không?”
“Được.” Nghe thấy hai chữ “đi ngủ” thì ánh mắt Hạ Thiên Tường sâu thẳm hơn, sau đó nằm thẳng xuống bên cạnh Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân lại nhẹ nhàng ngồi dậy, lướt qua Hạ Thiên Tường bước đến bên kia giường, lúc này mới ngồi xuống cạnh giường: “Anh nhắm mắt lại, em xoa bóp cho anh một lát, một lát thôi là có thể vào giấc rồi”
“Được.” Hạ Thiên Tường ngoan ngoãn như một đứa trẻ vậy, kéo lấy tay của Tô Nhược Hân đặt lên đầu mình.
Anh nhắm mắt lại, gương mặt khôi ngô bình yên lọt vào ánh mắt của Tô Nhược Hân, điêm tĩnh lại còn đẹp.
Giống hệt như trong trí nhớ lần đầu tiên cô gặp anh.
Chỉ là người đàn ông của bây giờ không phải là Hạ Thiên Tường có hơi thở yếu ớt, có thể chết bất cứ lúc nào kia nữa.
Ngón Tay Tô Nhược Hân đặt lên huyệt thái dương của Hạ Thiện Tường, nhẹ nhàng ấn lên đó. TH Cô cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể.
Như một cọng lông vũ lướt qua tim của Hạ Thiên Tường vậy.
Cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại kia, Hạ Thiên Tường cho rằng Tô Nhược Hân cứ Xoa bóp như vậy chắc chắn anh không thể ngủ được, bởi vì cũng đã từng có bác sĩ tâm lý xoa bóp cho anh như vậy nhưng không có tác dụng, bác sĩ tâm lý kia càng xoa bóp thì anh càng tỉnh táo.
Anh cứ đợi Tô Nhược Hân xoa bóp mệt rồi vÃã thì sẽ tiếp tục công việc chưa hoàn thành lúc nãy…