Chương 818
“Nhanh thế?” Hạ Thiên Tường bưng ly nước đá uống một ngụm, đồng thời lại hô khẽ ‘sshh” một tiếng.
Âm thanh rất nhỏ rất nhỏ, nhưng Tô Nhược Hân lại nghe thấy. Nháy mắt, trong đầu cô đã hiện lên bốn chữ “sống không bằng chết’, lúc ấy cô lập tức cho rằng Hạ Thiên Tường không khỏe ở đâu: “Hạ Thiên Tường, anh không khỏe chỗ nào à? Anh nói cho em biết được không?”
Cô mặc kệ, nếu không hỏi, cô sẽ bị sự lo lắng ép phát điên.
Cô rất lo Hạ Thiên Tường đang từng giây từng phút sống không bằng chết.
“Không có, anh không khó chịu ở đâu cả”
Không ngờ Hạ Thiên Tường lại trực tiếp phủ nhận việc anh không khỏe.
“Thật không? Vậy anh cứ xuýt xoa làm gì?
Nghe như đang không thoải mái lắm.” Tô Nhược Hân tiếp tục truy hỏi, đơn giản cứ hỏi đến cùng để ra kết quả, coi như để giải đáp thắc mắc trong lòng.
Hỏi xong, cô bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tường chăm chú, rất muốn nhìn xem sao anh lại không thoải mái, đáng tiếc là cô nhìn mãi vấn không ra.
Hôm nay, đầu tiên là cô không trị được bệnh cho mẹ của Mỹ Lan là Ngụy Bình, hiện giờ lại không nhìn ra tại sao Hạ Thiên Tường không khỏe, cô bắt đầu tưởng niệm khối ngọc kia của anh.
Không có khối ngọc đó, cô có muốn bổ sung kiến thức y học cũng không được.
Nếu muốn bổ sung thì chỉ có thể dựa vào giáo trình đại học và bài giảng của giáo viên.
Ngãm lại thấy thật đáng tiếc.
Sau đó, chỉ thấy gương mặt của Hạ Thiên Tường đang uống nước đá bắt đầu đỏ lên.
Còn càng ngày càng đỏ.
“Hạ Thiên Tường, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?” Có lẽ Hạ Thiên Tường không nhìn ra sắc mặt của mình thay đổi thế nào, nhưng cô có thể, còn rõ rành rành, vừa nhìn là thấy ngay.
Thật là, cô không nhìn ra sao anh lại trở nên như vậy.
Cũng không hiểu nổi.
Càng không đoán được thì càng lo lắng, căng thẳng.
Hạ Thiên Tường lại uống một ngụm nước đá, Sau đó gương mặt tuấn tú hơi cúi xuống nhìn ly nước trong tay, anh khàn khàn nói nhỏ: “Cay’ “Phì” Lần này Tô Nhược Hân phải phì cười.
Cô trực tiếp cười phụt ra.
Đồng thời, toàn thân cũng thả lỏng.
Đúng, tất cả sự khẩn trương và lo lắng lập tức biến mất tăm.
Cô đỡ eo, đứng ở chỗ đó nhịn mãi mà không được, cười tới mức đau sốc hông.
Cô không thể ngờ người đàn ông này sẽ bị cay tới mức như vậy.
Ùm, điều này đã nói rõ bệnh mất vị giác trước đây của anh đã trị khỏi.
Bằng không thì anh sẽ không thể cảm giác được vị cay.
Cô đứng ở kia cười không đứng thẳng người nổi, Hạ Thiên Tường cũng đần mặt ra nhìn cô.
Anh hoàn toàn không hiểu cô đang cười cái gì. HH Tận đến lúc thấy Tô Nhược Hân cười đến đau sốc hông, anh mới vội vã uống một ngụm nước đá, đặt ly nước xuống rồi bước sang, bàn tay to lớn đỡ lấy eo cô: “Nhược Hân, em cười cái gì?”