Chương 878
Từ Trần Ký đến căn hộ thật sự không xa.
Vì vậy, hai người thong thả cất bước, ánh đèn đường in bóng hai người trên con đường lốm đốm bóng cây, khiến người ta có một cảm giác năm tháng tĩnh lặng đẹp đế.
“Hạ Thiên Tường, em cứ cảm giác ba người phụ nữ đó có mục đích khác, ngày mai anh nhờ Phương Tấn điều tra đi, có lẽ bọn chúng được một nhà hàng sắp đóng cửa nào đó ở khu lân cận thuê để hãm hại Trần Ký đấy.”
“Được, ngày mai sẽ điều tra.’ Hạ Thiên Tường nói xong, đưa tay ra xoa đầu cô gái nhỏ: “Không ngốc nữa rồi.”
“Từ trước đến giờ chưa bao giờ ngốc nhé.” Tô Nhược Hân liếc xéo Hạ Thiên Tường.
Nói xong, cô đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, bèn dùng bàn tay bé nhỏ kéo tay Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, chúng tmình chạy bộ về đi.”
“Được, em trước đi, anh đuổi theo sau.” Hạ Thiên Tường khẽ gật đầu, bỗng muốn thử xem tốc độ của Tô Nhược Hân thế nào.
“Vậy thì em không khách sáo nhé, Hạ Thiên “
Tường, anh sẽ không đuổi kịp được em đâu.” Chữ “em” cuối cùng còn chưa dứt, Tô Nhược Hân đã chạy mấy bước rồi, quả nhiên tốc độ nhanh đến kinh ngạc.
Hạ Thiên Tường hít sâu một hơi, con mắt sâu thẩm nhìn bóng lưng cô gái nhỏ rồi nhấc chân đuổi theo.
Từ lần trước sau khi phát hiện tốc độ của Tô Nhược Hân cực kỳ nhanh, anh cũng tranh thủ thời gian luyện tập nâng cao tốc độ, cứ ngỡ bây giờ đã dư sức đuổi kịp Tô Nhược Hân rồi ấy vậy mà lại phát hiện sau một hồi đuổi theo, Tô Nhược Hân không bỏ xa mình nhưng anh cũng không đuổi kịp cô như trước.
Anh chưa từng nghĩ rằng, lúc anh tiến bộ, Tô Nhược Hân cũng tiến bộ.
Mãi đến khi lao vào căn hộ, Tô Nhược Hân ngã thẳng xuống sô pha, sau đó đắc ý nhìn Hạ Thiên Tường đang theo vào phía sau: “Hạ Thiên Tường, cuối cùng cũng có một thứ mà em không kém hơn anh rồi, ha ha, anh không đuổi kịp em.”
“Không đuổi kịp ư?” Nghe thấy Tô Nhược Hân nói “Anh không đuổi kịp em”, mặt Hạ Thiên Tường đen thui.
Tô Nhược Hân ngớ ra, một lúc lâu mới nhận ra: “Là anh chạy mà không đuổi kịp ý.”
“Vậy ý em là anh đã đuổi kịp những cái khác, em đã đồng ý với anh rồi phải không?” Hạ Thiên Tường đi tới, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh Tô Nhược Hân, cánh tay dài không hề do dự ôm chầm lấy người cô, lại muốn hôn cô rồi.
Dù sao thì kể từ khi được nếm mùi vị hôn cô là sau anh đã nghiện.
Tô Nhược Hân đỏ mặt, chợt nhận ra mình tự chôn mình nên không muốn trả lời câu hỏi của anh, bây giờ cô cảm thấy có cảm tình với anh, không chán ghét anh mà thôi, về chuyện có phải tình yêu hay không cô cũng không chắc, vậy nên chắc chắn không thể đồng ý với anh, nghĩ đến đây, Tô Nhược Hân dứt khoát chuyển chủ đề: “Hạ Thiên Tường, anh có thể dạy em cách xâm nhập camera giám sát được không?”
“Em vội vàng chạy về như vậy chỉ để anh dạy cho em cái này sao?” Hạ Thiên Tường ôm chặt lấy eo Tô Nhược Hân, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tô Nhược Hân, chỉ muốn khảm cô vào lòng.
“Anh đã đồng ý dạy em rồi mà, Hạ Thiên Tường, đàn ông đàn ang không thể nói lời mà không giữ lời.”
“Em còn chưa gả cho anh.” Thế nên không phải chồng cô thì anh có thể không giữ lời.
“Anh…. anh là đồ lưu manh.”
Lòng Tô Nhược Hân ngứa ngáy khó chịu: “Em học, anh phải dạy em.”
“Hôn anh.” Ánh mắt người đàn ông sáng rực nhìn ‘Tô Nhược Hân, lúc này anh muốn cô chủ động.
Vì để nhấm nháp mùi vị một lần được Tô Nhược Hân chủ động mà giờ Hạ Thiên Tường không cần liêm sỉ gì nữa.
Đạt được mục đích là được.