Chương 911
Thế nhưng sau khi nói xong, thấy Hạ Thiên Tường hơi nhếch môi ý bảo cô nói đúng, cô mới chợt hiểu ra, người đàn ông này không muốn cô đi cùng Dương Mỹ Lan, bởi vì anh không muốn dùng cô làm mồi nhử.
Cho dù cô và Dương Mỹ Lan xuất hiện là dễ bắt được kẻ kia nhất.
Nhưng anh vẫn phản đối.
Điều anh muốn là sự an toàn của cô, chứ không phải bảo cô đi dẫn dụ sói vào trong bẫy, như vậy không an toàn cho cô.
“Được rồi, thế ngày mai không đi nữa, sau này cảm thấy bình yên hơn rồi chúng ta lại đi cũng không muộn. Dù sao thì cũng chỉ cần chân thành là được rồi.” Mặc dù Dương Mỹ Lan hơi tiếc nuối nhưng vẫn đồng ý.
Hai người lại tám thêm vài câu nữa. Tô Nhược Hân nghe Dương Mỹ Lan cảm thán tình trạng bi thảm của cầu Tân Giang trong TV thì suýt nữa đã thốt lên rằng thật ra mình đã chứng kiến từ đầu đến cuối trường hợp chắc chắn sẽ để lại bóng ma tâm lý cho người khác này rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Thiên Tường không đợi Tô Nhược Hân hỏi đã tự khai: “Dương Mỹ Lan không gặp nguy hiểm gì. Chắc chắn đối phương còn muốn lấy được hành trình của chúng ta từ điện thoại cô ta nữa. Ừm, thế nên em không cần lo lắng cho sự an †oàn của cô ta đâu.”
“Theo lời anh thì chúng ta càng không thể để đối phương biết thật ra chúng ta biết hết mọi thứ trong di động của Mỹ Lan được.”
“Đúng thế, không thể để đối phương nhận ra điều này được.”
Tô Nhược Hân hiểu Hạ Thiên Tường đang dùng dây câu dài để câu con cá lớn. Thế nhưng cô có cảm giác làm vậy cứ như đang lợi dụng Mỹ Lan: “Anh chưa tra ra được kẻ chủ mưu đẳng sau sao?”
“Người đứng sau điều khiển bom và người lắp đặt trang bị theo dõi không phải cùng một người, mà là đang lợi dụng lẫn nhau.”
Tô Nhược Hân hiểu ra: “Là ai?”
Hạ Thiên Tường bưng bát canh gà lên húp một ngụm nhỏ: “Người nhà họ Hạ.”
Tô Nhược Hân vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi: “Là người nhà anh ư?”
“Là nhánh phụ của nhà họ Hạ.” Hạ Thiên Tường nói một cách tùy ý.
Thế nhưng chỉ có mình anh mới rõ, lúc điều tra ra người kia, đáy lòng anh đã nổi sóng gió to lớn cỡ nào.
“Lại là người ngấp nghé vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị sao?”
“Chỉ với kẻ đó thì cả đời cũng đừng mong làm được.” Hạ Thiên Tường ăn uống một cách thanh lịch nhưng thốt ra lời nào cũng tàn nhẫn và ung dung.
Vị trí hiện tại của anh không phải ai muốn cũng có thể ngồi được. Còn phải xem thực lực của kẻ đó và ý kiến của bà cụ Hạ như thế nào đã.
Bà cụ Hạ không đồng ý thì không ai được ngồi lên đó cả.
Nếu chuyện này là do nhánh phụ nhà họ Hạ ra tay độc ác thì không thể không nói rằng cánh tay này thật dài.
Còn ác liệt hơn cả khi đám vợ bé và con riêng mà Hạ Sâm Sâm nuôi ra tay với anh nữa.
Dù sao thì mấy đứa con riêng của Hạ Sâm cũng có quan hệ máu mủ với Hạ Thiên Tường nên có thèm muốn của cải của tập đoàn Hạ Thị cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng nhánh phụ của nhà họ Hạ thì không có lý do gì để thừa kế tập đoàn Hạ Thị cả.
Sau khi hủy hẹn với Dương Mỹ Lan, Tô Nhược Hân ăn cơm trưa xong bèn liên lạc với Chúc Cương, muốn đón Chúc Hứa về.