Chương 920
Cô khép hờ cửa.
Có thể nghe rõ tiếng động ở ngoài cửa phòng.
“Thiên Tường, con định không bao giờ về nhà nữa à”
Lúc nghe thấy giọng nói hổn hển của Lục Diễm Chi, Tô Nhược Hân lặng lẽ híp mắt, kéo chăn tới che lại mặt của mình.
May là Hạ Thiên Tường đi mở cửa, nếu không cô thật sự chẳng tài nào đối mặt với Lục Diễm Chi như thế này…
Tối qua còn bảo với anh rằng, anh cứ liên tục không về nhà là không hay, kết quả sáng sớm hôm nay Lục Diễm Chỉ đã tìm đến.
“Vài ngày nữa con về.” Hạ Thiên Tường đứng ở cửa, không có ý tránh ra để mời Lục Diễm Chỉ vào.
Lúc này hai mẹ con họ một người đứng trong cửa, một người ở bên ngoài, có một cảm giác ngưng trệ hiện hữu trong không khí.
“Vài ngày nữa là mấy ngày?”
“Ba, bốn ngày.”
“Thiên Tường, đây là chung cư con bỏ tiền ra mua đúng không?”
“Vâng.”
“Vậy tại sao trên giấy tờ nhà lại ghi tên Tô Nhược Hân? Cả hai căn chung cư đều viết tên của cô ta. Hạ Thiên Tường, con hào phóng quá.”
Tô Nhược Hân ở trong phòng bị sốc toàn tập khi nghe đến đây.
Cho nên bây giờ căn chung cư này chính là của cô?
Phí công cô lúc trước còn tính đưa tiền thuê nhà cho Hạ Thiên Tường.
Kết quả là bây giờ, anh chẳng những không muốn tiền thuê nhà, mà còn cho cô hẳn căn nhà.
Thậm chí còn bao gồm cả căn ở dưới lầu.
“Mẹ, nếu ngày trước không nhờ Tô Nhược Hân thì bây giờ mẹ không chỉ mấy con trai mà còn mất cả tập đoàn Hạ Thị đấy.”
“Hạ Thiên Tường, con không thể vì trước kia Tô Nhược Hân đã cứu con mà lấy cả thân ra báo đáp vậy chứ? Con là đàn ông, không cần phải vì báo ân mà bán mình cho cô ta.” Lục Diễm Chi vừa nghe thấy Hạ Thiên Tường theo phe Tô Nhược Hân, bèn xả hết những bực tức tích tụ lâu ngày của mình.
“Con cũng muốn bán lắm, nhưng Nhược Hân là một cô gái giữ mình trong sạch, cô ấy không đồng ý “Cô ta tốt thế cơ à? Đừng tưởng là mẹ không biết, con bị thương đều là vì giúp cô ta.” Lục Diễm Chỉ rất muốn đi vào phòng nhưng Hạ Thiên Tường không chịu mở, bà ta cũng chẳng thể đẩy thằng con trai này ra.
Đây là lần thứ hai mẹ con họ gặp mặt kể từ sau lần cãi nhau ở phòng làm việc.
“Mẹ sai rồi, là cô ấy giúp con chứ không phải con giúp cô ấy. Với lại, nếu mẹ đã biết con bị thương, mẹ không cảm thấy con ở đây sẽ khỏi nhanh hơn khi quay về biệt thự sao?”
Lục Diễm Chỉ nhìn thoáng qua cửa phòng của Tô Nhược Hân: “Thế nên con nhất quyết không về nhà?”
“Vâng.”
Tô Nhược Hân càng kéo chiếc chăn trong tay lên cao hơn, đến mức lộ cả bàn chân.
Cô muốn gạt bỏ giọng nói của Lục Diễm Chỉ khỏi thế giới của mình nhưng đành bó tay, cô không thể xóa bỏ nó được.
Từng câu chữ Lục Diễm Chi cất lên đều truyền đến tai cô một cách chính xác.
Càng không muốn nghe, nó lại càng chui vào màng nhĩ của cô.