CÔ VỢ THAY ĐỔI CỦA THIẾU GIA SÓI TRẮNG


Đỗ Lan Hương không để ý Tống Linh Chỉ mà nhìn cô gái vừa lên tiếng, lại là một người cô không biết nhưng theo linh cảm của cô, người này có thù oán với Trịnh Lan Hương, bởi vì cô cảm nhận được hận ý trong ánh mắt kia.

Bắt gặp ánh mắt của Đỗ Lan Hương cô ta có chút sửng sốt nhưng ỷ có nhiều người ở đây cô ta nhanh chóng lấy lại khí thế, nhìn cô nhoẻn miệng cười, một nụ cười độc địa.

Đỗ Lan Hương trong lòng đã đoán được ai là kẻ hại mình rồi cô lạnh tanh nói: “Coi camera nếu như không phát hiện ra điều gì bất thường, tôi sẽ nhận toàn bộ lỗi lầm về mình, thế nào?”
“Nói đến thế rồi cô còn muốn coi cơ à, coi cũng không ra cái gì nhận tội cho nhanh, cô đừng làm mất thời gian của mọi người.” Tống Linh Chi bĩu môi nói.

Mọi người cũng đồng thanh: “Phải đấy, xem cái gì nữa, sự thật đã rõ ràng thế rồi còn gì.”
Đỗ Lan Hương không quan tâm đến bọn họ cô chỉ nhìn Tống Thần Vũ, chỉ cần một tiếng nói của anh là đủ, những người khác thế nào không quan trọng.

Anh cũng nhìn cô, thần sắc như thường khiến cô không nhìn ra ý anh thế nào.

Thời gian cứ thế trôi qua cuối cùng Tống Thần Vũ mới nhả ra hai chữ: “Được thôi.”
Đỗ Lan Hương thở nhẹ một hơi, ông chủ Hòa lại dẫn bọn họ vào phòng kỹ thuật, bao gồm hai vệ sĩ của Vũ Thiên Hoàng, phải có vệ sĩ của nam chính chứng kiến như vậy anh ta mới không có lời nào để nói.

Phòng kỹ thuật tuy không nhỏ nhưng cũng không thể cho nhiều người bước vào, ngoài ông chủ Hòa, Tống Thần Vũ, Đỗ Lan Hương, Tống Linh Chi và hai vệ sĩ kia ra còn lại không ai được phép vào trong.

Mọi người đứng bên ngoài thập thò ngoài cửa, không biết kết quả ra sao.


Bên trong người đáng lẽ ra phải hồi hộp thì lại rất bình tĩnh.

Ông chủ Hòa nhìn biết tình gặp chuyện không loạn của Đỗ Lan Hương không khỏi tấm tắc trong lòng, từ lúc chứng kiến màn nhào lộn của cô ông cũng có nhìn khác hẳn, mặc dù không biết cô có giống như lời của mấy người kia nói không.

Thế nhưng ông cũng đã sống hơn nửa đời người đâu thể trông mặt mà bắt hình dong hay nghe lời công chúng nói mà tin ngay được.

“Ông chủ, mọi người muốn xem thời gian nào?” Một nhân viên trong phòng kỹ thuật hỏi.

“Hừm, tôi cũng không biết sự việc diễn ra từ lúc nào, xem từ giữa buổi tiệc đi.” Ông chủ Hòa trầm ngâm nói.

Đỗ Lan Hương lại lên tiếng: “Tôi nhớ không nhầm tầm tám giờ thì phải.”
“A, sao cô có thể biết?” Tống Linh Chi nghi hoặc.

“Lúc đó tôi đang đói bụng nên có nhìn thoáng qua đồng hồ.” Đỗ Lan Hương nhún vai nói, vừa dứt lời bụng cũng theo đó kêu lên nhưng cô tuyệt đối không xấu hổ, đói bụng là chuyện thường tình của con người.

“Hừ, cô chỉ biết có ăn thôi sao.” Tống Linh Chi không bỏ qua cơ hội mỉa mai.

Đỗ Lan Hương chỉ thở dài nói: “Biết sao giờ tôi cũng là con người mà, dây dưa với các cô đến giờ này không có cái gì vào bụng nó cũng phải biểu tình chứ.”
“Hừ, tôi thấy cô còn ăn hai cái bánh ngọt cô còn nói không ăn gì.” Tống Linh chi không phục.

“Cô gái, có ai ăn hai cái bánh nhỏ mà no bụng không? Vậy thì người ta ăn cơm để làm gì?” Đỗ Lan Hương xì một tiếng.

Tống Linh Chi còn muốn phản bác lại cảm nhận được ánh mắt đáng sợ của ai đó, cô hơi liếc sang, không phải ai khác chính là Tống Thần Vũ, lần này cô ta im bặt không dám nói nữa.

Ông chủ Hòa khụ khụ hai tiếng nói: “Các cậu nghe rồi chứ, bắt đầu xem từ tám giờ tối.”
Cậu nhân viên bắt đầu làm thao tác trên máy tính, rất nhanh màn hình xuất hiện cảnh Đỗ Lan Hương và Tống Linh Chi đang giằng co nhau, cũng không thể thiếu sự góp mặt của Tạ Phi Phi.

Mọi người nhìn chăm chăm vào màn hình, gần đến khúc Đỗ Lan Hương sắp “đẩy” Tạ Phi Phi ai cũng nhìn trất chuyên chú, thế nhưng sự tình diễn ra nhanh chóng lại có nhiều người che lấp không nhìn rõ cái gì, thế nào cũng chỉ giống như Đỗ Lan Hương đẩy Tạ Phi Phi
Chưa gì hết Tống Linh Chi lên tiếng: “Đã rõ rồi nhé, tôi nói rồi mà xem camera cũng thế thôi, chính cô đẩy Phi Phi còn không chịu nhận, bây giờ thế nào, cô tính làm sao đây?”
Đỗ Lan Hương mặc kệ Tống Linh Chi lại nói: “Anh quay lại khúc tôi nhào người về phía Tạ Phi Phi cho tôi.”
“Cái gì? Cô còn muốn xem nữa sao?” Tống Linh Chi cao giọng nói.

Cậu nhân viên nhìn ông chủ Hòa, ông lại gật đầu một cái: “Theo ý cô ta đi.”

Được lệnh của ông chủ cậu nhân viên kia quay lại hình ảnh, Đỗ Lan Hương coi lại thật kỹ sau đó phát hiện ra cái cô lập tức kêu dừng.

Nhân viên theo bản năng dừng màn hình, ông chủ Hòa nghi hoặc hỏi: “Cô nhìn ra được điểm gì rồi sao?”
“Phóng to một chút sẽ nhìn rõ hơn.” Đỗ Lan Hương nói.

Màn hình phút chốc được phóng to lên, lúc này không những Đỗ Lan Hương mà bốn người đàn ông cũng nhìn thấy bàn tay phía eo Đỗ Lan Hương.

Ở đây ngoại trừ Tống Linh Chi còn chưa hiểu chuyện gì ra thì ai cũng là người tinh tường, bọn họ thấy rõ chính bàn tay đó đã tác động lên eo của Đỗ Lan Hương khiến cô ngã nhào về phía trước, biến thành động tác đẩy Tạ Phi Phi.

“Chính là cô ta.” Đỗ Lan Hương chỉ tay vào cô gái đứng bên phải mình.

Hai vệ sĩ của Vũ Thiên Hoàng nhìn nhau, ông chủ Hòa nhìn Tống Thần Vũ hỏi: “Cậu tính làm sao?”
“Cắt hình, gửi cho người kia, đồng thời viết một bài báo.” Tống Thần Vũ lạnh giọng phân phó.

Ông chủ Hòa gật đầu: “Được, tôi đã biết.”.

Truyện Truyện Teen
Ông lại nhìn hai vệ sĩ tủm tỉm hỏi: “Các cậu cũng nhìn rõ rồi đấy, còn muốn bắt người sao?”
“Chúng tôi phải gọi điện hỏi ý kiến của tổng giám đốc.” Một trong hai vệ sĩ trả lời.

Ông chủ Hòa đồng ý: “Chuyện nên làm.”
Tên vệ sĩ kia nói là làm lại gọi điện cho Vũ Thiên Hoàng.


Lúc này hắn vẫn còn ở bên ngoài phòng cấp cứu lo lắng lên xuống, nhận được điện thoại của vệ sĩ hoàn toàn không có cảm xúc.

“Chuyện gì?”
“Thưa tổng giám đốc, chuyện là Trịnh Lan Hương không chịu theo chúng tôi, cô ta đề nghị xem camera kết quả là cô ta không cố tình đẩy phu nhân, là một người khác đẩy cô ta.” Tên vệ sĩ kia trình bày sự việc.

“Còn có việc này sao, không cần biết thế nào ai đẩy vợ tôi dù cố ý hay vô tình đều phải đưa đến trước mặt tôi, biết không?” Vũ Thiên Hoàng nói xong liền cúp máy, giờ phút này hắn không quan tâm nhiều việc chỉ lo lắng người bên trong.

Cả tiếng đồng hồ trôi qua cũng không thấy gì cả người hắn dần dần rét, hai tay siết chặt, nếu vợ con hắn xảy ra chuyện gì hắn nhất định sẽ không tha cho bất cứ ai hại vợ con hắn.

Bên này vệ sĩ lại quay sang Đỗ Lan Hương nói: “Phiền cô theo chúng tôi một chuyến.”
“Cái gì, mọi chuyện không phải rõ ràng rồi sao, tại sao tôi còn phải đi?” Đỗ Lan Hương trố mắt hỏi.

“Tôi không biết, đây là phân phó của tổng giám đốc, cô không đi cũng phải đi.” Vệ sĩ vô cùng kiên quyết, lời của ông chủ là mệnh lệnh.

Đỗ Lan Hương cau mày, tại sao giải thích mọi chuyện rồi cũng không xong thế này, tên nam chính kia có nói lý lẽ không vậy?
Cô hít sâu một hơi nhìn Tống Thần Vũ, giờ chỉ có anh ta mới cứu được cô thôi.

“Anh xem cũng xem rồi đấy, tôi cũng bị người hại, anh lại nỡ lòng nào để tôi bị bọn họ đem đi sao?” Đỗ Lan Hương lần đầu mền giọng với Tống Thần Vũ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi