CÔ VỢ THAY ĐỔI CỦA THIẾU GIA SÓI TRẮNG


Chỉ trong vòng mười lăm giây Đỗ Lan Hương liền mở mắt ra, cô bước từng bước đi trên bức tường hướng về phía cung thủ.

Phải, hướng cô chọn chính là hướng này.

Năm cung thủ thấy cô đi về đây đã chuẩn bị sẵn sàng, mười lăm mũi tên sắc bén hướng thẳng về phía cô, chỉ cần một câu nói của ông chủ thôi bọn họ liền bắn không do dự.

Đỗ Lan Hương tính tốc độ mũi tên, lại tính tốc độ cô rơi từ trên bức tường xuống, cảm thấy nếu mình xuống nhanh vẫn có thể đối phó với mấy mũi tên kia.

Nghĩ xong cô không chần chừ nhảy xuống, Tống Thần Vũ nhìn thấy cũng mấp máy môi ra hiệu, năm cũng thủ lập tức thả mũi tên nhưng chỉ có hai người bắn ra mũi tên, sáu ánh sáng chói lóa nhằm Đỗ Lan Hương mà tới, khi cô vừa chạm xuống đất thì mũi tên vừa vặn cách cô một cánh tay.

“Vừa đúng lúc.” Đỗ Lan Hương lẩm bẩm trong miệng, cô nhanh chóng nghiêng người tránh đi ba mũi tên bên phải, lại xoay người một vòng tránh đi ba mũi tên bên trái.

Có điều tốc độ của cô chưa đủ nhanh, ba mũi tên đó xuyên thẳng qua mang tai của cô, mấy sợi tóc theo gió rơi xuống mà tai cô cũng cảm thấy một dòng chảy ấm nóng.

Đỗ Lan Hương chưa kịp sờ tai kiểm tra thì bên tai lại nghe thấy tiếng “Vụt vụt”, cô nhào lộn một vòng trên không trung thân thể bay qua ba mũi tên đang bay tới, khi cô vừa tiếp đất thì nó cũng cắm thẳng vào bờ tường.


Còn hai cung thủ với sáu mũi tên nữa, cô xoay phắt người lại đối diện với bọn họ, chưa để họ ra tay thì cô đã từng bước đi tới với tốc độ phi thường.

Hai người cầm cung tên đứng yên bất động lại nghe một từ “bắn” bên tai, bọn họ mặc kệ Đỗ Lan Hương đang chạy về phía mình liền theo lạnh bắn cung tên, sáu mũi tên đều nhắm về trái tim của cô.

Người và mũi tên cách nhau không còn xa thì Đỗ Lan Hương chợt bật nhảy lên cao, lúc mũi tên bay tới người cô đã cao quá mũi tên mười centi.

Người và mũi tên cứ thế đi về hai hướng, Đỗ Lan Hương tiếp đất vô cùng nhẹ nhàng còn sáu mũi tên kia cắm phập vào tường tạo ra tiếng động không nhỏ.

Thế là xong Đỗ Lan Hương thở phì phò mấy hơi lại nhìn bọn họ hỏi: “Thế nào? Có muốn đánh với tôi mấy chiêu không?”
Cô vừa dứt lời lại thấy bọn họ tiếp tục rút mũi tên ra nhắm về phía mình.

Đỗ Lan Hương đứng trước mặt năm người khoanh tay giật giật khóe mắt, vẫn còn muốn chơi cơ à? Đúng là không biết mệt.

Tống Thần Vũ tiếp tục nhìn cô, dĩ nhiên anh không thể nào để trò chơi kết thúc đơn giản như vậy được, anh lại lên tiếng: “Cánh cửa ở phía sau năm cung thủ, cô còn mười phút nữa.”
“Hà há, cảm ơn đại thiếu gia nhắc nhở, bây giờ tôi nhận thua anh có dừng lại hay không?” Đỗ Lan Hương cười khẩy hỏi.

“Nhận thua, không muốn trốn nữa sao?” Tống Thần Vũ có chút mỉa mai, không nghĩ đến giây cuối cô lại nói hai chữ này.

“Mệt rồi, không muốn đi đâu nữa.” Đỗ Lan Hương có chút lười biếng trả lời, trong từ điển của cô không có hai từ “nhận thua” nhưng mà đối phó với người lẫn vật nãy giờ cô đã không còn hơi sức nào nữa, chưa kể dù cô còn mười phút nữa cũng chưa chắc có thể bước qua cánh cổng phía sau đám người này, ai mà biết được ở cánh cổng này có cạm bẫy gì không?
Cô cứ điên cuồng đấu đến cuối cùng chưa chắc gì đã như ý nguyện rời đi, thế thì cô còn tốn sức làm gì? Không có ý nghĩa.

Tống Thần Vũ trầm tư nhìn cô, anh còn muốn chơi với người phụ nữ này đến phút cuối vậy mà cô ta lại nhận thua, lẽ nào anh đánh giá cô cao quá rồi sao?
Tống Thần Vũ nhướng mày có vẻ không hài lòng lại nói: “Nếu cô nhận thua đồng nghĩa với việc phải chịu trừng phạt.”
“Tốt thôi, nhưng anh cho tôi một tiếng nghỉ ngơi, sau đó tôi lại tiếp chiêu anh.” Chứ vận động cả một đêm rồi, cô mệt không chịu nổi.

Trừng phạt lại còn muốn nghỉ ngơi, người phụ nữ này nghĩ mình là ai?
“Cô nghĩ thật hay, tôi muốn trừng phạt một người thế nào là tùy tôi, cô không có quyền đề nghị với tôi.” Tống Thần Vũ lạnh lùng nói.


“Hừ, anh thật không nói lý lẽ, gặp phải anh tôi đúng là xui tám kiếp.” Đỗ Lan Hương không nhin được tức giận chửi.

“Cũng là cô dâng hiến thân mình cho tôi.” Ý tứ châm chọc vô cùng rõ ràng, Tống Thần Vũ đây là đang khinh bỉ cô mà.

Đỗ Lan Hương không phản bác chỉ thở dài lẩm nhẩm: “Anh làm sao mà biết được, người đó đâu phải tôi.”
Vừa vặn Tống Thần Vũ lại nhìn thấy khẩu hình của cô, anh càng lúc càng thêm nghi ngờ về thân phận của người phụ nữ này.

Cuối cùng Tống Thần Vũ kết thúc trò chơi nhưng đổi lại Đỗ Lan Hương phải chịu một hình phạt khác từ anh.

Đỗ Lan Hương vào lại biệt thự, mọi người cũng bắt đầu tỉnh dậy, ai nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô cũng nghi ngờ nhìn nhau, dường như không ai biết một đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Lúc vú Hoa từ sân thượng bước xuống lại nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, trong đó lại có chút kinh sợ, bà không biết cô lấy bản lĩnh đâu để đối phó với đám thú dữ kia nhưng qua đêm này bà càng thêm thận trọng về cô hơn.

Đỗ Lan Hương quá mệt mỏi cũng không để ý đến cái nhìn của bà ấy, một mạch đi vào trong phòng, việc đầu tiên cô làm là nằm phịch xuống giường muốn ngủ một giấc.

Thế nhưng cô vừa mới lờ mờ ngủ thì cánh cửa bật ra Tống Thần Vũ xuất hiện trong căn phòng.

Đỗ Lan Hương đang nhắm mắt cũng phải mở to mắt nhìn anh.


“Tống Thần Vũ, anh lại muốn thế nào nữa?” Cô biết anh vào đây không có gì tốt đẹp cả.

Tống Thần Vũ từng bước đi về phía giường không nhanh không chậm nói: “Đến lúc cô nhận trừng phạt thích đáng rồi.”
“Được thôi, đến đi.” Đỗ Lan Hương sảng khoái nói, tránh cũng không tránh được, vậy cô tiếp nhận thôi.

Đỗ Lan Hương cũng không ngồi dậy mà nằm im trên giường, hai mắt cũng từ từ nhắm lại, cô bây giờ đã vô lực rồi, vết thương ở bả vai lúc bị hổ cào cũng không thể băng bó, thấy máu ngưng chảy cô cũng thôi luôn, muốn ngủ một giấc ngày mai tính tiếp, còn người đàn ông này muốn làm gì thì tùy anh ta.

Tống Thần Vũ nhìn người phụ nữ nằm trên giường như đang chờ anh đến thưởng thức trong lòng lại vô thức chán ghét, cô ta có thay đổi thì sao chứ, từ đầu đến cuối vẫn là một người phụ nữ lăng loàn.

Tống Thần Vũ đột nhiên tức giận trong lòng, không chút do dự xé toang áo của Đỗ Lan Hương, chỉ còn sót lót chiếc áo ngực màu đen, cơ thể của cô hoàn toàn hiện rõ trong mắt anh, lúc này đây anh mới thấy cánh tay bên phải cô loang lổ vết máu, hơi thở có chút loạn nhịp.

Đỗ Lan Hương cảm thấy người trên lạnh lẽo, run lên một cái, cơ thể cũng bắt đầu co quắp, vết thương này không sâu nhưng máu chảy cũng khá nhiều, thêm vào đó cô còn gắng gượng đánh nhau với hổ chim, rắn rết, còn bị mũi tên xẹt qua mang tai, mất thêm chút máu nữa, cả người như bị hút sạch tinh lực, gắng gượng đến đây cũng là quá sức.

Cứ thế cô dần rơi vào hôn mê nhưng bên tai vẫn nghe thấy giọng nói của Tống Thần Vũ: “Đây là lần đầu cũng là lần cuối tôi bỏ qua cho cô, Trịnh Lan Hương, nhớ lấy, nếu cô còn dám bỏ trốn hình phạt không đơn giản chỉ có vậy đâu.”
Đỗ Lan Hương hoàn toàn không đáp lại lời anh, cô đã chìm sâu vào hôn mê rồi, tiếng bước chân của Tống Thần Vũ cũng càng lúc càng xa nơi đây..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi