CÔ VỢ THAY ĐỔI CỦA THIẾU GIA SÓI TRẮNG


Văn phòng chủ tịch.

Vũ Thiên Hoàng nhìn người phụ nữ trước mặt biểu cảm không vui nói: “Ai cho cậu đưa cô ta lên đây?”
“Ha, đừng tức giận, tôi thấy cô ấy rất muốn gặp cậu nên tiện đường đưa người lên đây thôi, hơn nữa người ta đến là bàn chuyện làm ăn mà.” Nguyễn Việt Vương cười hề hề, dường như không sợ người trước mặt.

“Bàn chuyện làm ăn, cô ta không đủ tư cách.” Vũ Thiên Hoàng lạnh như băng nói.

Đỗ Lan Hương cũng lạnh giọng nói: “Vì sao tôi không đủ tư cách, nói thế nào tôi cũng là phu nhân tập đoàn Tống Gia, được chồng tôi là Tống Thần Vũ ủy quyền đến đây, tổng giám đốc Hoàng, đừng nói với tôi anh vì ân oán trước đây nên cảm thấy tôi không đủ tư cách đấy nhé.”
“Nếu thế thì sao? Tôi nói cô không đủ tư cách chính là không đủ, chớ có nói nhiều mau cút khỏi đây, đừng làm mất thời gian của tôi.” Vũ Thiên Hoàng thẳng thừng đuổi người.

Đỗ Lan Hương ngược lại cười khẽ: “Anh nói tôi đi tôi càng không thể đi, anh cho rằng chỉ có mình anh mất thời gian thôi sao? Tôi cũng đi một đoạn đường xa mới tới nơi này, còn đánh nhau một trận với bảo vệ, anh đến một miếng nước cũng không mời khách như vậy không phải quá keo kiệt rồi sao?”
“Hừm, tôi vì sao phải mời hạng người như cô, Trịnh Lan Hương, những gì cô đã làm với Phi Phi trong quá khứ đừng nghĩ tôi sẽ bỏ qua dễ dàng.” Vũ Thiên Hoàng hừ nhẹ một tiếng.

“Biết ngay anh vì chuyện riêng mà không bàn chuyện công với tôi, nhưng mà chuyện gì ra chuyện đó, anh là chủ tịch của một tập tập đoàn lớn thì rõ ràng điều này hơn tôi chứ, sao lại có thể để chuyện riêng xen lẫn chuyện công được, tôi thật coi thường anh.” Đỗ Lan Hương cũng không sợ Vũ Thiên Hoàng tức giận thẳng thừng nói chuyện, giọng nói đúng là không che giấu khinh thường.

Sắc mặt của Vũ Thiên Hoàng hơi đổi, Nguyễn Việt Vương ngồi một bên “xem kịch” càng lúc càng thấy thú vị, người phụ nữ này cũng thật can đảm, có mấy ai dám nói như vậy với chủ tịch chứ?

Thực ra mà nói đối diện với Vũ Thiên Hoàng cô cũng không nắm chắc mấy phần chỉ là có chút liều mạng mà thôi, anh ta nếu muốn nói chuyện thì nói còn không cô cũng có kế hoạch khác rồi.

Vũ Thiên Hoàng đột nhiên nói: “Vương, cậu ra ngoài trước đi.”
“Hả, chủ tịch, tôi không thể ở lại sao?” Nguyễn Việt Vương có chút lưu luyến hắn còn muốn hóng chuyện mà, còn phải xem cô gái này có thuyết phục được chủ tịch không.

Vu Thiên Hoàng lại chiếu ánh mắt sắc bén đến người hắn nói: “Đừng để tôi nói lần hai.”
“Được rồi, tôi đi.” Nguyễn Việt Vương ỉu xìu nói, trước khi đi còn nhìn Đỗ Lan Hương nói: “Cô gái, cố lên nhé, chủ tịch của chúng tôi không dễ thuyết phục sao?”
“Cảm ơn anh!” Đỗ Lan Hương cười khổ, sao cô không biết điều này chứ, chưa nói đến chuyện bản hợp đồng có hợp ý anh ta không chỉ nói chuyện ân oán trước đây của hai người cũng khó thuyết phục rồi.

Nguyễn Việt Vương rời đi trong phòng chỉ còn hai người, không khí vốn ngột ngạt nay lại càng thêm khó thở.

“Cái đó, anh kêu anh Vương ra là đồng ý bàn chuyện hợp đồng với tôi sao?” Thấy người trước mặt không nói gì Đỗ Lan Hương mở lời trước.

“Cô nghĩ thế sao? Vậy cũng quá ngây thơ rồi.” Vũ Thiên Hoàng cười mỉa.

“Nếu không thì sao? Lẽ nào muốn tính nợ cũ với tôi?” Đỗ Lan Hương cầm ly trà trên bàn lên uống một hớp, nói chuyện nãy giờ với người đàn ông này cô cũng thấy mệt.

“Nếu muốn tính toán tôi đã không để cô sống đến giờ này.” Vũ Thiên Hoàng nói ra một câu xanh rờn khiến người ta phải rùng mình.

“A, vậy tôi phải cảm ơn trời đất rồi, có điều chúng ta bàn chuyện chính thì hơn, Tống Gia có nhã ý muốn hợp tác với Vũ Nam, đây là bản kế hoạch mong anh xem qua.” Đỗ Lan Hương đưa bản hợp đồng đến chỗ Vũ Thiên Hoàng, nở nụ cười chuyên nghiệp.

Hắn lại không xem mà chỉ nói: “Tôi không hứng thú hợp tác với Tống Gia, vì sao phải xem?”
Nụ cười của cô cứng đờ lại nói: “Anh không xem mà đã nói vậy thì quá thua thiệt rồi.”
“Cô nghĩ đất nước này chỉ có mình Tống Gia là lớn mạnh, không hợp tác với Tống Gia thì không có ai khác sao?” Vũ Thiên Hoàng vẫn giở giọng điệu khinh thường đó, từ đầu đến cuối vẫn không để cô vào mắt.

Đỗ Lan Hương lại điềm tĩnh nói: “Tôi không nghĩ vậy, dĩ nhiên tôi biết không có Tống Gia thì sẽ có tập đoàn khác, có điều không phải công ty làm cũng làm tốt, tôi có lòng tin vào chồng mình, bản kế hoạch mà anh ấy làm có thể không phải tốt nhất nhưng tốt hơn rất nhiều người, mong anh xem xét trước khi đưa ra quyết định.”
“Cô là đang vì Tống Thần Vũ sao? Bên ngoài đồn tình cảm của các người rất tốt tôi còn không tin nhưng giờ phút này tôi coi như tin rồi.”
Đang yên đang lành người đàn ông này lại nói sang chuyện tình cảm làm xe cô đang chạy đứt phanh, Đỗ Lan Hương lại nói: “Nhờ có phúc của anh tình cảm vợ chồng chúng tôi rất tốt.”
“Đã vậy tôi cũng nên xem thử Tống Thần Vũ làm tốt đến cỡ nào.” Vũ Thiên Hoàng cuối cùng cũng cầm bản dự án lên đọc, qua hai trang đầu hắn coi như hài lòng nhưng chỉ dừng ở đây, lại đặt tài liệu xuống.


Đỗ Lan Hương liên chú ý đến biểu hiện của Vũ Thiên Hoàng, có điều lại không đoán được anh ta nghĩ gì, thấy anh ta chưa xem xong đã đặt xuống có chút thấp thỏm hỏi: “Thế nào? Anh có vừa lòng hay không?”
“Bản dự án rất tốt nhưng không phù hợp với công ty chúng tôi.” Vũ Thiên Hoàng nhè nhẹ nói một câu.

Thế nhưng lại khiến Đỗ Lan Hương xém chút văng tục.

Mẹ nó chứ, Vũ Thiên Hoàng này là muốn chọc tức cô đây mà.

Tuy nhiên Đỗ Lan Hương vẫn giữ bình tĩnh hỏi: “Nói đi, phải làm sao anh mới đồng ý hợp tác.”
Tập đoàn Tống Gia.

Tống Thần Vũ ngồi trước màn hình máy tính bàn chuyện với Hoàng Khang nhưng tai lại đeo tai phone cắm ở điện thoại.

Toàn bộ nội dung mà Đỗ Lan Hương đàm phán với Vũ Thiên Hoàng đã bị anh nghe không sót một từ, khóe miệng thỉnh thoảng lại giương lên.

.

Đọc thêm nhiều truyện ở { TRUмtгцу eЛ.V N }
Bên kia Hoàng Khang nhìn thấy anh cười trợn mắt nói: “Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao, Tống Thần Vũ, cậu cười đó hả?”
Tống Thần Vũ nghe vậy lập tức thu lại nụ cười, trở về bộ dáng lạnh lùng nói: “Tiếp tục đi, bao giờ thu mua xong?”

Hoàng Khang cảm thấy người này đúng là trở mặt nhanh như bánh tráng, lại nghiêm túc bảo: “Đại ca à, đây là dự án lớn, hơn nữa ở giữa còn có tên kia phá đám, cả nửa tháng nay tôi vất vả chạy đôn chạy đáo, vừa lo thủ tục vừa lo đối phó tên kia không thể nào mà nhanh được, chí ít cũng phải một tháng nữa.”
“Một tháng, Hoàng Khang, năng lực của cậu giảm sút từ lúc nào vậy, có cần tôi bổ túc không?” Tống Thần Vũ không nhanh không chậm nói.

Hoàng Khang rùng mình một cái: “Không cần đâu, tôi bổ túc ở đảo Tam Giang này là đủ lắm rồi.”
“Không cần kỳ kèo, tôi cho cậu nửa tháng.” Tống Thần Vũ chốt thời gian, Hoàng Khang đi cũng hơn tháng rồi, đối với việc thu mua một hòn đảo vậy cũng quá lâu rồi.

Hoàng Khang kêu khổ trong lòng, cũng không dám kỳ kèo nữa uể oải nói: “Tôi biết rồi, đại ca à, xong chuyện ở đây cậu phải cho tôi nghỉ phép đấy.”
“Làm việc chậm trễ còn đòi nghỉ phép sao?” Tống Thần Vũ hiển nhiên không hài lòng.

“Tống Thần Vũ, cậu thương xót tôi đi mà, tôi làm việc rất cận lực.” Hoàng Khang bày ra bộ mặt tội nghiệp.

Tống Thần Vũ cũng chẳng thương tiếc nói: “Ba ngày phép, không hơn.”
“Thêm một ngày nữa đi.”
“Một ngày phép.”
“Được rồi, ba ngày thì ba ngày.” Còn tốt hơn là không có ngày nào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi