Vẻ mặt Cố Tri Dân u ám, tâm trạng hẳn cũng đang suy sụp.
Cho dù ban nãy nghe giọng điệu của Thẩm Lệ, anh đã đoán được điều gì đó, nhưng giờ nghe cô nói rõ ràng như vậy, anh vẫn không tránh khỏi cảm giác mất mát.
“Tại sao chứ?” Cố Tri Dân đè giọng nói của mình dịu hơn một chút: “Em đang sợ chuyện gì à?”
Thẩm Lệ bình tĩnh nói: “Em cảm thấy tạm thời không nên để ba mẹ biết sẽ tốt hơn.”
Giang Vũ Thừa là bạn lớn lên từ bé với Cố Tri Dân, đều là người trong giới với nhau, nếu để anh ta biết Cố Tri Dân và Thẩm Lệ đang ở bên nhau, không tới nửa ngày, chuyện này sẽ truyền đến tai ba mẹ hai bên.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Cố lại có quan hệ nhiều đời, hơn nữa tuổi tác hai người cũng không còn nhỏ, tất nhiên ba mẹ hai bên sẽ vui vẻ tác thành.
Nếu chuyện hai người ở bên nhau được lan truyền đến mức ai cũng biết, nhưng cuối cùng lại không ở bên nhau, như vậy kết cục sẽ không hay cho lắm.
Thẩm Lệ cảm thấy, lúc tình cảm hai người chưa ổn định, thì tốt nhất đừng công khai ra ngoài.
“Được, anh nghe theo em.” Cố Tri Dân khẽ cụp mắt xuống, giọng điệu cũng nhẹ đi, không thể nghe ra cảm xúc gì.
Nhưng Thẩm Lệ biết, Cố Tri Dân đang không vui.
“Tối nay em có thể tự đi tới đó, em đi nấu cơm đây, cúp máy trước nha.”
“Ừm.”
Cố Tri Dân cúp máy, dựa vào lưng ghế nửa ngày không nhúc nhích, ánh mắt không có tiêu cự, thất thần nhìn chằm chằm về phía trước.
Anh lại nhớ tới chuyện quá khứ.
Trẻ con ngày nay trưởng thành khá sớm, lúc anh học cấp hai, ngày nào cũng nhận được thư tình và đồ ăn vặt.
Thẩm Lệ nhỏ hơn anh hai lớp, mỗi ngày vừa tan học đã chạy tới cửa phòng học đợi Cố Tri Dân, một hôm khi tan học, trên đường hai người cùng nhau trở về nhà, anh đi mua trà sữa cho cô, lúc lấy ví tiền trong cặp ra, Thẩm Lệ liếc thấy một xấp lá thư dày cộm đủ màu sắc ở bên trong.
“Đây là thứ gì vậy?” Lúc đó mặc dù Thẩm Lệ còn nhỏ, nhưng cũng có thể mơ hồ đoán ra đây là gì.
“Thư tình đấy.” Cố Tri Dân kéo rộng cặp sách ra, cười đắc ý: “Đây là sức hấp dẫn của anh đấy!”
Thẩm Lệ nhíu mày nhìn chằm chằm anh, nhưng anh lại vỗ đầu cô: “Bỏ đi, em còn nhỏ, không hiểu chuyện này đâu.”
Thẩm Lệ hất tay anh ra hỏi: “Anh thích mấy chị ấy à?”
Cố Tri Dân mơ màng: “Cái gì?”
“Anh không thích họ còn nhận thư tình, còn mang về nhà nữa chứ!” Thẩm Lệ tức giận lườm anh.
Cố Tri Dân chú ý tới, tay Thẩm Lệ đã siết chặt quai đeo cặp sách rồi, anh quá hiểu tính khí cô nhóc này, nếu câu trả lời của anh không làm cô hài lòng, cô có thể dùng cặp sách đánh thẳng anh.
Cố Tri Dân vội nói: “Không có đâu, anh mang về nhà tiêu hủy thôi, nếu ném vào thùng rác trong trường sẽ không tốt cho lắm đúng không, anh phải nghĩ đến lòng tự ái của các bạn nữ một chút...”
Thẩm Lệ hừ lạnh, ôm ly trà sữa của mình, bước nhanh về phía trước.
Ngày hôm sau, toàn trường đều biết chuyện Cố Tri Dân là hoa đã có chủ, chính là bé gái xinh đẹp vừa lên phát biểu trong đại hội học sinh mới, tên là Thẩm Lệ.
Một nhóm bạn thuở nhỏ biết được chuyện này, liền cười Cố Tri Dân mất nhân tính, lại xuống tay với Thẩm Lệ còn nhỏ như thế.
Lúc đó Cố Tri Dân chỉ nói: “Đừng nói lung tung, là em gái tôi thấy tôi suốt ngày nhận thư tình mệt quá, nên đau lòng, giúp tôi bớt việc thôi.”
Nhưng bạn thuở nhỏ cũng chỉ nói đùa vậy thôi, dù gì khi đó Thẩm Lệ cũng rất nhỏ.
Đến khi anh tiến thẳng lên cấp ba, không ít người biết chuyện Cố Tri Dân và Thẩm Lệ, cộng thêm việc cô luôn chạy tới trường cấp ba, muốn không biết mối quan hệ giữa cô và anh cũng là chuyện khó.
Lúc đó Thẩm Lệ nhiệt tình như một quả cầu nhỏ, hận không thể để toàn thế giới biết, Cố Tri Dân là của cô, ầm ĩ đến mức ai cũng biết.
Vậy mà giờ sau khi hai người ở bên nhau rồi, cô lại nói không công khai.
Hay quá