“Chuyện khác à?” Cố Tri Dân nhẹ nhàng nói, nhưng vẻ khinh thường tràn ngập giữa hai lông mày.
Giang Dạ Bạch không phục đang định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói giễu cợt của Cố Tri Dân: "Anh có thứ gì có thể thắng được tôi sao?"
Lời vừa nói ra khiến phòng bao trở nên yên tĩnh hơn.
Mọi người đều nhận ta rằng Cố Tri Dân rất nghiêm túc trong chuyện này, nghĩ đến Quý Vãn Thư và Cố Tri Dân có mối quan hệ tốt, có người đi tìm Quý Vãn Thư nói nhỏ: "Cô có quan hệ tốt với anh Dân. Cô thuyết phục anh ấy đi, hai anh em đang tốt lành như thế, đừng vì chuyện nhỏ này mà ồn ào thành như vậy, xấu mặt biết bao... "
Quý Vãn Thư do dự.
Ngộ nhỡ cô ta lên thuyết phục Cố Tri Dân mà Cố Tri Dân nghe lời khuyên của cô ta thì cô ta cũng sẽ có chút mặt mũi, nếu Cố Tri Dân mà không nghe cô ta khuyên ở trước mặt bao nhiêu người như thế thì cô ta cũng mất hết mặt mũi.
"Được rồi! Tôi sẽ uống với anh." Giang Dạ Bạch gần như nghiến răng nghiến lợi nói câu này.
Quý Vãn Thư vì vậy thở phào nhẹ nhõm, thật may là cô ta không cần phải mạo hiểm mặt mũi đi thuyết phục họ.
...
Buổi biểu diễn của ban nhạc trên sân khấu đã kết thúc.
Ban nhạc rời sân khấu và lui vào hậu trường để chuyển sang phần trình diễn khác.
Đào Triển Minh đứng dậy đi tới chỗ Thẩm Lệ.
Anh ta bước tới trước mặt Thẩm Lệ, rất lịch sự hỏi: "Cô Thẩm, cô có phiền không nếu tôi ngồi đây nói chuyện phiếm với cô một lát?"
Nét mặt của Đào Triển Minh rất bình tĩnh, trong mắt mang theo ý cười nhẹ, cả người trông rất ôn hòa.
Thẩm Lệ không đồng ý cũng không từ chối, mà chỉ nói: "Tổng giám đốc Đào định nói chuyện gì với tôi?"
Đào Triển Minh không khách sáo, ngồi thẳng xuống đối diện Thẩm Lệ: "Trò chuyện thôi."
Ánh mắt Thẩm Lệ rơi trên sân khấu, có người biểu diễn mới bước lên sân khấu, nhìn giống như một đoàn múa, đang biểu diễn những vũ điệu nóng bỏng.
Khi nào số tiếp theo của chương trình “Tôi và cuộc sống của tôi” sẽ được ghi hình, cô đã nhận được thông báo chưa?" Giọng Đào Triển Minh vang lên.
“Sợ rằng sự tài trợ của anh sẽ lãng phí sao?” Trong giọng điệu của Thẩm Lệ có một tia trêu chọc.
Đào Triển Minh chẳng có ý kiến: "Nói thừa."
Thẩm Lệ mỉm cười: "Tổ chương trình có sự sắp xếp riêng, anh yên tâm."
“Chị Tiểu Lệ?” Giọng Cố Mãn Mãn vang lên từ bên cạnh.
Thẩm Lệ quay đầu lại, nhìn thấy Cố Mãn Mãn thì cười gọi: "Mãn Mãn."
“Sao chị lại ở đây?” Giọng điệu của Cố Mãn Mãn hơi ngạc nhiên, dù sao thì Thẩm Lệ gần đây cũng toàn làm tổ ở nhà nên gặp Thẩm Lệ trong quán bar cũng khá bất ngờ.
“Tụ tập với Pha Tiểu ở trên lầu. Chị cảm thấy buồn chán nên đi xuống.” Thẩm Lệ tóm lược sơ qua.
“À.” Cố Mãn Mãn gật đầu.
Thấy Cố Mãn Mãn và Thẩm Lệ nói xong, Đào Triển Minh nói: "Cô Cố."
Đèn trong phòng bao lập lòe, lúc sáng lúc tối, Cố Mãn Mãn đã quá quen thuộc với Thẩm Lệ đến mức nhìn thoáng qua là đã nhận ra Thẩm Lệ. Lúc này mới nhận ra vừa rồi nói chuyện với Thẩm Lệ căn bản không nhận ra Đào Triển Minh cũng đang ở đó.
“Ông chủ Đào, anh cũng ở đây à!” Ánh mắt Cố Mãn Mãn quét qua quét lại trên người Thẩm Lệ và Đào Triển Minh, ánh mắt có thay đổi nhỏ, không khỏi ngồi xuống, quan sát Đào Triển Minh cẩn thận.
Đào Triển Minh bình tĩnh đón lấy ánh mắt Cố Mãn Mãn, để cô đánh giá, có lẽ là bởi vì ánh sáng nên khiến anh ta có vẻ dịu dàng và tao nhã.
Mặt Cố Mãn Mãn nhất thời đỏ lên, vội vàng quay đầu lại, ấp a ấp úng nói: "Vậy... vậy thật là trùng hợp..."
“Thật là trùng hợp. Không ngờ cô Cố lại ở đây.” Khóe mắt Đào Triển Minh hơi cong, giọng nói chậm lại rất nhiều, ý cười lộ ra giữa hai lông mày, trở nên dịu dàng hơn.
Hay quá