CÔ VỢ TỔNG GIÁM ĐỐC XINH ĐẸP CỦA TÔI

Địa Trung Hải, quốc gia bị lãng quên.

Trong lâu đài, bé mập hấp tấp chạy ra khỏi cửa phòng, cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái, duỗi lưng; không biết tại sao hôm nay không có người nào đánh thức cô bé dậy, nướng đến cháy xém... Bụng kêu òng ọc.

Thế nhưng không có người nào tới đánh thức, bắt đánh răng rửa mặt cũng rất tốt, cô bé ghét nhất mấy chuyện nhàm chán đó; kem đánh răng còn có mùi vị hoa quả nữa chứ.

Chi mặc một bộ váy ngắn mỏng manh, một cái quần sooc nhỏ; cái tay mập mạp cùng đôi chân nho nhỏ lộ ra bên ngoài. Lam Lam mở to mắt nhìn xung quanh, lại chạy qua phòng gần đó nhưng không thấy ai cả.

Trên khuôn mặt mập mạp lộ ra vẻ buồn bực, thầm nghĩ chả lẽ mọi người lừa mình đi ăn cơm? Khụt khịt mũi ngửi cũng không ngửi được mùi thức ăn ngon nào cả.

Nhanh như một cơn gió, Lam Lam chạy tới cửa phòng ngủ chính, vặn vặn nắm cửa, không ngờ cửa khóa trái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời phồng lên, như một cái bánh bao rất tức giận; cô bé nghe được bên trong có rất nhiều tiếng hô hấp, mọi người quả nhiên trốn ở đó không để ý tới bé!

Rầm!

Khí lực của bé mập không phải đùa, dùng kình đạo kéo một cái đã giật tung cái khóa cửa bằng kim loại ra khỏi cánh cửa bằng gỗ lim, rơi xuống đất!

Đây là một cái cửa cổ bằng gỗ lũn giá mười vạn bảng Anh; lại dùng cái khóa cửa từ

thời Thế chiến thứ I giá mấy vạn bảng Anh cứ thế bị cô bé phá hỏng rồi! Nhưng cô bé không hề biết gì cả!

Một đạp mở cửa phòng, Lam Lam hét to, chạy vào:

- Lam Lam tức giận! Các dì trốn ở đây làm gì?

Nhưng vừa hét lên thì Lam Lam thấy có gì đó không đúng.

Đầu tiên, tại sao các dì không mặc quần áo, kể cả áo ngủ cũng không mặc, gác vào nhau cùng ngủ trên giường lớn.

Hơn nữa, ba cũng không thấy đâu mà trong không khí tràn ngập một mùi kỳ lạ.

Nhưng mà, loại mùi này Lam Lam cũng không xa lạ gì cả, mỗi lần ba, mẹ, các dì làm một ít “động tác kỳ quái” sau đó sẽ có mùi này, nghe bà nội nói, ba đang nỗ lực cho bé có thêm em trai, em gái, bé cũng lười đi quản.

(Dg: bé này ngây thơ ghê:D)

Sờ sờ cái bụng đã đói meo, Lam Lam nhảy lên giường, bắt đầu tới từng chỗ lay lay khiến mấy người phụ nữ tỉnh dậy.

Cuối cùng, mấy người phụ nữ dưới sự làm phiền không ngừng của tiểu Hỗn Thế Ma Vương, đều mờ mịt tỉnh lại.

Mà sau khi mọi người thức dậy, thấy ai cũng đang rất rối bời, đặc biệt trên người còn dính dịch thể của phụ nữ, còn lưu cả trên giường nữa!

Một đám phụ nữ vất vả lắm mới khiến Lam Lam xuống lầu xem TV, mới lần lượt rời giường về phòng tắm rửa, thay quần áo.

Sắc Vi, Thái Ngưng mấy người phụ nữ cố gắng suy nghĩ Dương Thần đang gặp phải cái gì, các cô mơ hồ nhớ kỹ, hình như Dương Thần đã làm cái gì đó khiến các cô ngủ đi.

Đang lúc các cô lo lắng, Quách Tuyết Hoa dìu Dương Công Minh đi tới phòng khách dưới lầu, gọi Dương Thần.

Đã giữa trưa, mà ngay cả bóng người cũng không thấy đâu, thật kỳ quái.

Các cô không hay biết, ngay cả mấy người sắc Vi có cảm giác gì đó, nhưng các cô cũng không dám nói lung tung sợ làm Quách Tuyết Hoa lo lắng.

Không có cách nào, thấy Lam Lam đòi ăn trước, mọi người tạm bỏ nỗi lo lắng, tới phòng bếp làm thức ăn.

Quách Tuyết Hoa đau lòng vì cháu gái, tự mình xuống bếp làm một chén sủi cảo cho Lam Lam ăn đờ thèm.

Nhưng lúc muốn bê lên bàn, không hiểu sao tay run lên, khiến bát đĩa rơi xuống!

Xoảng

Một tiếng vỡ vang lên, bánh sủi cảo và mảnh bát vờ vương vãi đầy trên mặt sàn.

Trong đại sảnh, mấy người phụ nữ đều kinh ngạc, nhìn lại, tới hỏi Quách Tuyết Hoa có việc gì không.

Quách Tuyết Hoa cười miễn cường, nói không có chuyện gì nhưng khi tay sờ sờ vào ngực nhưng không biết vì sao có một chỗ đột nhiên rất đau...

Bắc Cực, đám mây u ám nặng nề, gió lạnh đến thấu xương.

Tán cây màu vàng kim của Đại Địa Chi Thụ không biết từ lúc nào bắt đầu thu nhỏ lại trông thấy.

Cành lá bắt đầu hóa thành một mảnh quang mang vàng kim, tiêu tán trong không khí. Kết giới Titan bên ngoài cũng đã biến mất không thấy đâu.

Những thần cách đang được thai nghén cũng không ngoại lệ rơi khỏi cây biến mất...

vốn đại thụ che trời đã bắt đầu từ từ trở lại điểm ban đầu...

- Kết thúc... Athena cũng thua...

Venus nhìn Đại Địa Chi Thụ dần dần thu nhỏ, than thở yếu ớt.

Lúc này Chư Thần đang đứng trên một khối băng nổi, từ phía xa nhìn cảnh này.

Hera mỉm cười chua xót nói:

- Thần cách của Zeus đã biến mất, Athena đã mất đi khống chế đối với thần cách của ả, thần cách của chúng ta cũng bị thương nặng...

- Cho dù Đại Địa chi thụ không lựa chọn trở về trạng thái trái tim của Gaia chúng ta cũng không có cách nào bảo vệ nó.

- Giống như lời Hera nói, Đại Địa chi thụ mà mẹ của Thần tộc chúng ta, tương liên với mạch máu Thần tộc.

- Nó đã nhạy cảm phát hiện sự thất bại của Thần tộc chúng ta, nó không có khả năng tiếp tục duy trì, chỉ có khôi phục trở lại làm trái tim Gaia mới có khả năng bảo vệ mình, đồng thời có năng lực ẩn dấu tốt nhất.

- Đó cũng là hình thái tự bảo vệ của Đại Địa chi thụ, không phải bất đắc dĩ nó cũng không chọn cách thoái hóa trở thành trái tim Gaia.

- Dù sao, còn có cơ hội nảy mầm lần thứ hai còn tốt hơn nhiều so với việc bị tu sĩ trên Trái Đất hủy diệt.

Lúc này, Chư Thần cũng không ai có vẻ tiếc nuối, cũng không còn ai có vẻ vui sướng

cả.

Thua là thua, cho dù cuối cùng cái giá phải trả là cái chết của Dương Thần nhưng không có nghĩa là Thần tộc giành chiến thắng.

Không có ngoại lệ, tất cả ánh mắt của các chủ thần đều hướng về phía xa, trên một tảng băng trôi thật lớn.

Lâm Nhược Khê quỳ gối trên mặt băng, trong lòng ôm thi thể lạnh lẽo của Dương Thần, có vẻ suy nghĩ gì đó mà xuất thần.

Trường mâu Paras trong ngực Dương Thần đã được rút ra, để lại một lỗ hồng cực lớn, máu đã khô lại, vết thương kết băng, trái tim hắn cũng đã chia năm xẻ bảy.

Nước mắt của người con gái đã ngừng chảy, ánh mắt dại ra, chi lẳng lặng nhìn hai gò má trắng bệch của Dương Thần, không nói được câu nào, cũng không động đậy.

Gió thổi bay mái tóc đen nhánh của cô, rất cô độc mà u lãnh; không ai dám tới quấy

Một lúc lâu sau, Venus bỗng nhiên nhẹ nhàng nhảy lên, hạ xuống trên tảng băng trôi.

Dừng lại nhìn khuôn mặt Dương Thần một chút, Venus nuốt những lời đau thương vào họng, nhẹ nhàng hỏi:

- Cô... Là Lâm Nhược Khê?

Lâm Nhược Thê giống như không nghe thấy Venus nói gì, im lặng không một phản ứng, chi ôm lấy Dương Thần không buông.

Hera cùng Artemis cùng tới trên tảng băng trôi, Chư Thần nhìn thi thể Dương Thần phần lớn là thổn thức, thương tiếc.

Còn bao nhiêu ân oán giờ phút này đã bỏ qua.

Thần tộc đã không còn khả năng phục hưng mà bọn họ đã quá mệt mỏi.

- Aphrodite đừng hỏi cô ấy nữa, bây giờ cô ấy khẳng định không chịu đựng nối đâu. Apolo than thở:

- Thần cách Athena còn đó nhưng cô ta đã chủ động giao lại quyền không chế linh

hồn.

- Tại sao phải như vậy, cho dù Athena không phải đối thủ của Dương Thần nhưng cũng sẽ không thua bởi hai linh hồn phụ nữ loài người chứ.

Ares không hiểu nổi.

Artemihs ưu thương nói:

- Có lẽ bởi vì... Cái tên cuối cùng Dương Thần gọi, là “Nhược Khê”...

- Xem ra, bất kể đã từng là Thập Thất cũng vậy, hiện tại Nhược Khê cũng tốt, Athena đều vô tình có tình cảm chân thật với Dương Thần, chi đáng tiếc... Cô ấy giờ mới hiểu được... Mà việc cô ấy có thể làm bây giờ chi có giao lại quyền khống chế cho Lâm Nhược Khê mà thôi.

Apolo cảm khái nói.

- Đây không phải là Lâm Nhược Khê nắm trong tay thần cách của Athena sao?

Hermes nhíu mày nói.

Artemis khẽ cười nói:

- Thế nào, anh sợ cô ấy giết chúng ta? Bây giờ chúng ta có thể sống đã là may mắn lắm rồi, chẳng lẽ còn sợ chết?

Sắc mặt Hermes cứng đờ, không nói gì nữa.

Đúng lúc này, trên bầu trời tảng băng trôi tinh huống thay đồi đột ngột.

Chi thấy trong hư không một nam một nữ đi ra, Chư Thần không hiểu họ tại sao tới được chỗ này.

Người tới chính là Mông Tiêu Dao cùng Ngọc Tuyết Ngưng.

Ngọc Tuyết Ngưng vừa thấy thi thể Dương Thần liền đau thương lắc đầu, quả nhiên

đã hết cách xoay chuyển, không cách nào cứu vãn.

Mà Chư Thần thấy rõ bộ dạng Mông Tiêu Dao, thần sắc trở nên khẩn trương, sắc mặt khó coi hẳn

- Là người đó? Là người hai vạn năm trước.

Rất nhanh Chư Thần đã nhận ra người đã phong ấn Zeus hai vạn năm trước trong đại trận, cũng là vị cao thủ đã ngăn Chư Thần lúc đó chiếm Trái Đất.

Một thân công phu Mông Tiêu Dao không hề để ý tới bọn họ, vẻ mặt phức tạp nhìn thi thể Dương Thần thở dài nói:

- Si ngốc, si ngốc... Đến cuối cùng, vẫn đi vào con đường không lối thoát, đến chết, vẫn khăng khăng không chịu hiểu...

Rốt cục, lúc này Lâm Nhược Khê ngẩng đầu lên, không chút sợ hãi nhìn về phía Mông Tiêu Dao chất vấn:

- Kết cục như vậy, ông đã hài lòng chưa?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi