CÔ VỢ TRẺ THẾ THÂN CỦA TỔNG TÀI

Đường Lạc Lạc đang trên cơn tức giận, ngẩng đầu ngang ngược hất cằm.

- Đương nhiên phải ly hôn! Trước đây tôi gả vào nhà họ Mặc, đều là bị ép cả, bây giờ cuối cùng cũng gặp được anh, anh lại lừa tôi lâu như vậy, không ly hôn chẳng lẽ đợi đến năm sau sao?

Được thôi, cô thừa nhận sau khi biết Mặc Thiệu Đình là tiểu ca ca, giận thì giận, quyết định ly hôn cũng bị lay động chút ít, nhưng bây giờ tuyệt đối không thể để Mặc Thiệu Đình nhìn ra, nếu không cái tên này còn không vẩy đuôi lên tận trời sao?

Mặc Thiệu Đình nhìn bộ dạng kiên quyết của tiểu nha đầu, giả vờ bất lực thở dài.

- Được thôi, cô đã muốn ly hôn, tôi cũng không miễn cưỡng cô, nhưng trước khi ly hôn, chúng ta cũng phải cùng nhau ăn bữa cơm, cô đói không?

Sau trận lăn lộn hôm qua, tiểu nha đầu nhất định đói rồi, giữ chắc cô trước rồi nói sau.

- Không đói.

Đường Lạc Lạc trả lời không mấy vui vẻ, ai ngờ vừa nói xong, cái bụng liền không nghe lời kêu lên òng ọc.

Mặc Thiệu Đình nhịn cười, kéo bảo bối trong lòng đi xuống lầu.

- Nào nào, nếu cô đã hận tôi như thế, vậy hãy nắm bắt cơ hội ra sức ăn của tôi một bữa, cũng xem như là báo thù, ăn nhiều một chút, xem như đã lời rồi phải không?

Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt.

- Hình như cũng có lí…

Không ăn thì phí quá!

Cô vung tay Mặc Thiệu Đình ra, Đường Lạc Lạc xoa bụng đi về phía trước, ngẩng đầu chạy về hướng phòng ăn, Mặc Thiệu Đình lắc đầu cười, đi theo sau Đường Lạc Lạc, trong lòng tự có tính toán.

Tiểu nha đầu muốn thoát khỏi lòng bàn tay anh, đâu dễ dàng như thế.

Đã bước vào cửa nhà họ Mặc, thì cô đừng hòng quay về, hai chữ ly hôn này, chưa từng xuất hiện trong từ điển của cậu chủ Mặc anh.

Thỏ trắng nhỏ ngốc nghếch hoàn toàn không biết chú sói xám đang toan tính những gì, Đường Lạc Lạc đi xuống lầu, ngồi vào phòng ăn, hai tay chống cằm, nhìn thức ăn thịnh soạn trên bàn, vừa mới cầm đũa, đã thấy Mạc Thiệu Đình gắp đồ ăn vào chén của mình, lập tức đồ ăn chất đầy như núi trước mắt.

Được thôi, cô có khả năng ăn nhiều, nhưng cũng không cần phải như đút cho heo ăn chứ!

Má Vương bên cạnh thấy được, cười đến mắt híp thành một đường chỉ, tuy cậu chủ thường ngày lạnh nhạt, nhưng đối với phu nhân, vẫn săn sóc rất chu đáo, nhìn hai người mắt đi mày lại, bà cũng rất vui mừng.

Mà Đường Lạc Lạc nhấc chén lên, vừa không ngừng nhét đủ các loại thức ăn vào miệng vừa không cam lòng nhắc nhở.

- Anh đừng tưởng lấy lòng được tôi thì xong chuyện, tôi sẽ không bị kế mật ngọt chết ruồi của anh làm mờ mắt đâu, tôi rất thông minh đấy nhé.

Mặc Thiệu Đình nhìn Đường Lạc Lạc hai má đều căng phồng, bộ dạng như một chú sóc nhỏ nắm lấy quả thông không chịu buông, nhịn không được nuông chiều xoa xoa đầu cô.

- Tất nhiên rồi, cứ ăn từ từ, đừng để bị nghẹn.

Đường Lạc Lạc híp mắt lại, nhìn Mặc Thiệu Đình cười thoả mãn, vừa ăn vừa nói chuyện mơ hồ không rõ.

- Đúng rồi, tên rác rưởi tính kế tôi hôm qua đâu? Bắt được chưa?

Nhắc đến thằng hèn to gan hôm qua, mặt mày Mặc Thiệu Đình vốn đang dịu dàng, đột nhiên trở nên lạnh lẽo, thần sắc đầy sát khí, một ngón tay xoa lấy chiếc nhẫn ngọc đang đeo, khoé miệng lộ ra nụ cười hung tàn.

- Bắt được rồi, tôi sẽ giải quyết xong xuôi, bao gồm cả kẻ chủ mưu phía sau, đều sẽ phải trả giá, cô cứ yên tâm.

Kẻ chủ mưu phía sau…

Đường Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy không ngon miệng nữa, kẻ chủ mưu phía sau, không phải là Lâm Uyển Du sao?

Nhưng, nhìn bộ dạng Mặc Thiệu Đình và Lâm Uyển Du như rất thân thiết, anh ta sẽ vì mình mà nghiêm khắc trừng phạt Lâm Uyển Du sao?

Chắc là không đâu.

Dù bản thân là vợ anh ta, nhưng, đối với chuyện này một chút chắc chắn cô cũng không có.

Cảm giác thảm hại này, đã ảnh hưởng đến cơn thèm ăn của Đường Lạc Lạc, cô lặng lẽ bỏ chén xuống, tầm mắt rủ xuống, ngón tay lần mò hoa văn trên chén, mở miệng buồn bã.

- Tôi nghĩ, chúng ta cứ nên ly hôn đi.

Tuy trong lòng ngàn vạn lần không nỡ, nhưng thực tế không thể thay đổi, cô không phải Đường Phù Dung, cô là Đường Lạc Lạc.

Người Mặc Thiệu Đình vốn phải cưới, là chị của cô, trong lòng của anh ta, có thể là Lâm Uyển Du, người đàn ông như thế, chỗ nào cũng tốt, từ đầu đến chân đều hợp ý cô, nhưng có lẽ từ đầu đến cuối, cũng đều không phải của cô.

Gánh trên người một thân phận giả, cô đã không có tự tin để yêu anh, cũng không có tự tin rằng hai người nhất định có thể yêu nhau.

Quyết tâm của Lâm Uyển Du, cũng không phải không có lý, bất kể xuất thân hay gia thất, họ đều rất xứng đôi, không phải sao?

Mặc Thiệu Đình quan sát thần sắc của Đường Lạc Lạc, nhìn tâm trạng có vẻ trùng xuống, còn tưởng chuyện hôm qua để lại ám ảnh tâm lý cho cô, nhịn không được càng thương xót, nắm lấy đôi bàn tay cô.

- Lạc Lạc, hãy tin tôi, tôi sẽ giải quyết hết, đừng buồn nữa, được không?

- Không.

Đường Lạc Lạc bĩu môi, rút tay mình ra.

- Tôi nói thật đó, Mặc Thiệu Đình, chúng ta ly hôn đi.

Ly hôn rồi, cô có thể cao chạy xa bay, làm lại từ đầu.

Có thể những ngày tháng không có anh sẽ rất buồn bã, nhưng thời gian qua lâu, cũng sẽ quên thôi, cũng sẽ qua đi thôi.

Đây có lẽ là kết quả tốt nhất giữa hai người họ.

Từ “ly hôn” này, trong một lúc như thế Mặc Thiệu Đình đã nghe qua rất nhiều lần, lúc này anh rủ mắt xuống, chăm chú nhìn vào gương mặt của Đường Lạc Lạc, giọng nói nghe vừa có chút dụ dỗ lại vừa an ủi.

- Lạc Lạc, tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng e rằng dạo này không tiện, mẹ tôi sắp từ Anh quốc trở về rồi, tối hôm sau, cô có thể tham gia yến tiệc trong nhà được không… cô vẫn muốn ly hôn với tôi nữa, nhưng cũng đừng để người già vừa trở về đã phải đối mặt với những chuyện thế này, cô nói thử xem?

Đường Lạc Lạc nghẹn lời, mẹ của Mặc Thiệu Đình sắp trở về?

Đó là mẹ chồng của cô đấy, mẹ chồng giá đáo, con dâu như cô, sao giờ phút quan trọng như thế lại làm ầm chuyện ly hôn cơ chứ?

Đừng nói là nhả họ Mặc, là bất kì gia đình bình thường khác, sợ rằng cũng không dễ tiếp nhận sự việc này.

Đây không phải là một cơ hội tốt.

Đường Lạc Lạc cắn môi, cũng cảm thấy đề nghị bây giờ của cô có chút không hợp lý, cô đứng dậy, chớp chớp mắt, cuối cùng cảnh cáo Mặc Thiệu Đình.

- Được thôi, vậy trước mắt tôi không nhắc về vấn đề này nữa, nhưng…

Cô nặng giọng hơn, mặt hơi ửng đỏ.

- Tôi và anh sẽ ngủ riêng, và, khi mẹ anh vừa đi, chúng ta lập tức ly hôn.

- Đến lúc đó cô còn nghĩ thế, tôi sẽ không cản cô.

Mặc Thiệu Đình nhún vai, miệng cười có chút nghiền ngẫm.

- Tuy cô cương quyết yêu cầu tách ra ngủ riêng, nhưng tối đến nếu cần, gọi cái thì tôi sẽ tới ngay.

- Xí.

Đường Lạc Lạc xem như bị sự vô sỉ của Mặc Thiệu Đình đánh bại triệt để, đỏ mặt đi thẳng lên lầu, xem như cô xui xẻo, nhà họ Mặc là một hố lửa khổng lồ, trước mắt không thể nhảy xuống, cũng không thể bò lên, chỉ có thể tính kế từng bước.

Cô kích động đi lên lầu, về phòng của mình, đóng cửa lại, mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, trong phòng dày đặc hơi thở ân ái, như đang nhắc nhở cô trận điên cuồng tối qua, những đoạn ngắn đó lại kéo nhau hiện về trong đầu, hai bên má Đường Lạc Lạc đỏ lên, cô từ từ đến trước gương soi trong nhà tắm, xả nước ấm vào bồn, chuẩn bị ngâm mình trong nước.

Cởi chiếc váy ra liền, nhìn thấy mấy vết tích ân ái trên người, thầm mắng Mặc Thiệu Đình không bằng cầm thú, bước vào bồn tắm rải đầy cánh hoa hồng, Đường Lạc Lạc thư giãn mình dưới nước, để dòng nước trong veo rửa sạch thân thể, thoải mái thở một hơi dài.

Dù sao, cuối cùng đã gặp được Mặc Thiệu Đình.

Dù sao, những gì cần làm cũng đã làm rồi.

Tuy mọi thứ không hoàn toàn nằm trong suy nghĩ của cô, nhưng chuyện của ngày mai, thì để ngày mai tính tiếp vậy.

Chuyện gì cũng có cách giải quyết.

Có lẽ cũng do tính cách ngây ngô của Đường Lạc Lạc, tóm lại đêm nay, cô ngủ rất ngon, thức dậy thật sớm, cầm lấy túi xách thay xong quần áo, vào phòng bếp cắn miếng bánh hot dog, rồi ngân nga hát vài câu rồi đi làm như ngày thường.

Sức sống tràn trề, phục hồi ngay tại chỗ.

Đi đến trước cửa biệt thự nhà họ Mặc, Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, nhìn thấy trước cửa đang đậu một chiếc Ferrari màu vỏ quýt thời thượng, dưới ánh nắng phát ra ánh hào quang hút mắt, thân xe uốn lượn, màu sắc sang chảnh, cảm nhận về tổng thể, đều toát lên vẻ không tầm thường của người chủ xe.

Chậc chậc chậc, chiếc xe này dù cô cố gắng cả đời này cũng không mua nỗi.

Chưa kịp đợi Đường Lạc Lạc lấy điện thoại ra chụp để đăng lên mạng xã hội, cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú của Mặc Thiệu Đình, dưới ánh nắng đường nét nổi bật trên gương mặt anh thêm được chút dịu dàng, khiến anh càng thu hút, anh vẫy tay với Đường Lạc Lạc.

- Lên xe.

Đổi lại là những cô gái khác, sợ rằng sớm đã vui sướng ngồi vào trong xe, nhưng Đường Lạc Lạc lại bị làm cho sợ hãi lùi về sau một bước.

- Anh làm gì thế, nhớ giữ khoảng cách với tôi đó, tôi nói cho anh nghe, đồng nghiệp trong công ty không biết quan hệ của chúng ta, anh phải giữ bí mật cho tôi.

Đây là công việc đầu tiên của cô sau khi tốt nghiệp, tuy không được thuận lợi cho lắm, nhưng dù sao cô cũng muốn nán lại vài ngày, học thật tốt một số công việc, nếu như để mọi người biết được cô là Mặc phu nhân hữu danh vô thực, thì sau này làm sao tiếp tục ở lại trong công ty được nữa?

Huống hồ, cô lại không thể cứ bám lấy cái tên Đường Phù Dung mà làm thế thân cho người khác cả đời, cũng nên rời khỏi nhà họ Mặc, đến lúc đó quả thật khó dọn dẹp hậu quả.

Vậy thì từ nay về sau mang danh người phụ nữ đã ly dị, chi bằng đừng để người ta biết, cô là người vợ bí mật của Mặc Thiệu Đình trong lời đồn.

Ừm, thế này thì ổn hơn.

Đường Lạc Lạc đang nghĩ rất vui, Mặc Thiệu Đình thì không vui cho lắm – Anh cũng là lần đầu tiên gặp được, một người con gái tránh anh còn hơn tránh tà, bộ dạng rất sợ đụng chạm phải anh, giống như anh là loại mầm bệnh gì vậy, làm Mặc phu nhân chẳng lẽ mất mặt lắm sao?

- Làm sao giữ bí mật đây? Không để ý tới cô à?

Mặc Thiệu Đình hít một hơi thật sâu, bất lực nhìn Đường Lạc Lạc.

- Đúng, anh thông minh thật đó.

Đường Lạc Lạc mặt mày hớn hở búng tay một cái.

- Xem như hoàn toàn không quen biết tôi, dù sao anh cũng không thường xuyên đến kiểm tra cấp dưới, chung vui với nhân viên, anh cứ mặc kệ tôi, để tôi tự sinh tự diệt là được rồi, ây da không còn sớm nữa, tôi phải đi làm đây, tối gặp lại.

Nói xong, Đường Lạc Lạc hí hửng ngậm lấy chiếc bánh hotdog chạy đi.

Để lại Mặc Thiệu Đình ngồi trong siêu xe mặt mũi tối sầm, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, con đường hôn nhân của mình thật là lận đận, không phải không thể thừa nhận thân phận của bản thân, thì phải ở công ty coi vợ mình như vô hình, hôm qua khó khăn lắm mới mang được về biệt thự nhà họ Mặc, lại phải ngủ ngoài phòng khách.

Điều này khiến cậu chủ Mặc ăn chưa thấm vị, đặc biệt vô cùng khó chịu.

… …

Đường Lạc Lạc đến toà nhà văn phòng, đi vào phòng làm việc của bộ phận thiết kế, ngồi được một lúc, thì có đồng nghiệp thông báo lời dặn của Vương Bác, buổi sáng mở cuộc họp ở hội trường.

Nghe nói là phải hoàn tất kiểu dáng trang phục mùa xuân của nhà họ Mặc.

Đường Lạc Lạc mới đến nhà họ Mặc chưa lâu, nhưng cũng học được không ít kiến thức, cảm thấy nơi này rất có thu hoạch, mới nghe nói xác định kiểu dáng mùa xuân, liền trở nên phấn khích, không thể tham gia thiết kế, nhưng ít nhất xem trước một chút cũng được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi