CÔ VỢ TRẺ THẾ THÂN CỦA TỔNG TÀI

Đường Lạc Lạc chớp chớp đôi mắt, sao cô cảm thấy La Nhã yêu thương con trai út nhiều hơn nhỉ?

La Nhã đối với Mặc Tây Thành thân mật hơn nhiều, cũng quan tâm hơn nhiều.

Cô quay đầu, nhìn biểu hiện của Mặc Thiệu Đình, chỉ thấy sắc mặt anh bình thường, đôi mắt đen trầm thâm sâu thư thái, tựa như một hồ nước sâu, khiến người khác khó có thể đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì, bộ dạng lạnh lùng thâm trầm ấy, không khác gì với thường ngày cả.

Chắc là... quen rồi chăng?

Đều nghe nói ba mẹ sẽ thương con trai út hơn, dù Mặc Thiệu Đình danh tiếng nổi trội, còn trẻ mà đã điều hành công ty nhà họ Mặc đi đến đỉnh cao, tiếp tay ba năm đẩy doanh thu đạt trên mức 800%, trong phạm vi toàn Hoa Hạ không tính vô số những công ty mới vừa nổi lên.... vì thế cũng không cách nào thay đổi vận mệnh là người mẹ ruột không xem trọng và yêu thương bản thân được?

Đường Lạc Lạc đột nhiên có chút đồng tình Mặc Thiệu Đình, anh ưu tú và lớn mạnh đến thế, nhưng cũng giống bản thân, đều là đứa con không được sủng ái trong nhà.

La Nhã còn đang kéo tay Mặc Tây Thành hỏi han đủ điều, Mặc Thiệu Đình khẽ ho một tiếng:

- Thưa mẹ, có phải nên dùng cơm rồi không? Tây Thành gầy thế này, phải tẩm bổ cho em ấy nhiều hơn nữa.

- Em không đói.

Mặc Tây Thành cúi nhìn xuống, vu vơ trả lời Mặc Tây Thành một câu, trước đây quan hệ anh em bọn họ rất tốt, ít khi có lúc cự nự nhau, nhưng từ khi biết Đường Lạc Lạc là chị dâu của cậu, trong lòng Mặc Tây Thành có sự buồn bực khó nói, cảm giác đó, giống như vật yêu thích mà bản thân chưa kịp ra tay đã bị người khác cướp mất vậy, đối với Mặc Thiệu Đình ít nhiều có chút cảm xúc kháng cự.

- Không đói cũng phải ăn, Tây Thành, con cứ xem như là vì mẹ, phải ngoan ngoãn ăn cơm đúng giờ biết không?

Ngữ khí La Nhã nói với Mặc Tây Thành, giống như là dỗ một đứa trẻ vậy, không che giấu được sự yêu thương con trai của bà.

Mặc Thiệu Đình kéo tay Đường Lạc Lạc, mỉm cười với cô, dẫn theo cô đi sau La Nhã và Mặc Tây Thành, cùng đi về hướng nhà ăn.

Nhà ăn của nhà họ Mặc thoáng đãng sáng sủa, phong cách trang trí cách tân nhã nhặn, bàn dài gổ đỏ, đã sớm bày sẵn các món ăn đầy đủ màu sắc, La Nhã nhìn nhìn, có vài phần chê bai chau mày:

- Lại là những thứ này, ăn ngán đến tận cổ, hèn gì Tây Thành không thích, Thiệu Đình, đầu bếp ở đây, nên đổi rồi.

Đầu bếp của nhà họ Mặc, ai ai cũng đều là đại sư cấp Michelin, đều là Mặc Thiệu Đình tốn nhiều tiền mời đến, những món ăn thế này mà La Nhã còn chê bai, Đường Lạc Lạc không kiềm được le le lưỡi, quý phụ nhà hào môn đúng là không giống nhau, La Nhã đúng là quy tắc nhiều nhiều.

- Dạ.

Mặc Thiệu Đình không phản đối, trên mặt cũng không có biểu hiện gì dư thừa, vẻ mặt tĩnh lặng như nước dẫn Đường Lạc Lạc ngồi xuống, nhường vị trí chủ tọa cho La Nhã.

Đường Lạc Lạc vừa cầm đũa lên, chuẩn bị gắp một đũa cơm ---- hôm nay tan ca hơi trễ, hiện tại còn chưa ăn cơm, cái bụng sớm đã kêu rột rột rồi.

Má Vương vội vã chạy vào, cúi người báo cáo với La Nhã:

- Phu nhân, cô chủ Lâm đến rồi, cần mời cô ấy vào không?

Lâm Uyển Du là khách quen của nhà họ Mặc, vì mối quan hệ giữa Lâm gia và Mặc gia rất tốt, từ nhỏ đã hay lui tới nhà họ Mặc, rất được sự yêu thương của La Nhã, nhưng hôm nay dù sao cũng là yến tiệc gia đình nên má Vương mới phải vào thông báo một tiếng.

La Nhã gật gật đầu:

- Cho con bé vào đi.

Trái tim Đường Lạc Lạc, bỗng chốc rơi xuống đáy vực thẳm, lại là Lâm Uyển Du!

Không ai có thể có ấn tượng tốt với người đã năm lần bảy lượt tìm cách hãm hại bản thân cả, Đường Lạc Lạc chỉ cầu không nhìn thấy Lâm Uyển Du nữa, nhưng càng không muốn gặp thì càng có thể gặp hoài, đúng là cô xui xẻo mà.

Mặc Thiệu Đình dường như nhìn thấu tâm tư của cô, vò vò đầu cô, hạ thấp giọng nói khẽ bên tai cô:

- Yên tâm, cô ta không ở lại lâu đâu.

Dù da mặt Lâm Uyển Du có dày, cũng không lý do nào trong buổi đoàn viên gia đình người khác mà ở lì hoài không đi, nhiều lắm là đến chào hỏi La nhã thôi.

Đường Lạc Lạc chu môi gật gật đầu, nghe văng vẳng bên tai tiếng giày cao gót chạm đất, vừa ngẩn đầu, nhìn thấy Lâm Uyển Du mặc trên người bộ váy dài điểm hoa, bên ngoài khoác áo khoác nhỏ màu xanh lam nhạt, mang giày cao gót vẻ mặt rạng rỡ bước vào.

Vừa bước vào đã kéo tay La Nhã, thái độ thân mật nũng nịu:

- Bác gái, bác về đến cũng không nói cho cháu một tiếng, lén lén ăn cơm với mọi người ở đây, cháu giận đó nha!

Nói xong, liếc nhìn Mặc Thiệu Đình, thấy Mặc Thiệu Đình không có đứng dậy đuổi cô đi hay nói nặng lời gì, cô ta mới yên tâm.

La Nhã lúc đối mặt với Lâm Uyển Du, cũng cười thân thiện:

- Nào, ngồi xuống cùng ăn, má Vương, thêm một bộ chén đũa.

- Cháu không ăn ở đây đâu.

Lâm Uyển Du ngồi xuống bên cạnh La Nhã, vỗ vỗ túi xách LV trên tay:

- Cháu đến là để chào hỏi bác gái, và mang cả quà tặng bác gái đây ạ.

- Con gái ngốc, đến thì đến thôi, còn đem quà gì chứ!

La Nhã cười cười trêu ghẹo cô ta.

- Đây là sự lễ phép và tôn trọng cơ bản mà.

Lâm Uyển Du nói xong, ánh mắt liếc sang Đường Lạc Lạc:

- Tiểu bối đương nhiên phải hiếu kính trưởng bối, cháu không phải xuất thân nhà nghèo nhà nát, mà chút quy tắc lễ phép cũng không biết, không có gia giáo.

- Lâm Uyển Du.

Ánh mắt Mặc Thiệu Đình lạnh lùng liếc Lâm Uyển Du, khiến Lâm Uyển Du không kiềm được rùng mình, cắn môi vô thức, không dám nói tiếp.

- Con cũng có chuẩn bị quà ạ.

Đường Lạc Lạc vội lên tiếng:

- Tuy nhiên, có thể không tốt như của cô, nhưng đó là tâm ý của tôi.

- Ồ?Vậy thì mang ra xem nào.

Lâm Uyển Du như ra oai ném túi xách lên bàn, từ trong túi rút ra một cái hộp quà tinh tế, dưới sự chú ý của mọi người, trên bề mặt lông nhung thiên nga màu đen, là dây chuyền bảo ngọc Emerald xanh lục tỏa sáng lấp lánh.

Bảo ngọc Emerald xanh lục không hiếm, nhưng bảo ngọc trên dây chuyền này, to cỡ một con cờ mạc chược, vừa nhìn là biết giá cao ngất ngưỡng, Mặc Tây Thành nhìn xong, cười thành tiếng:

- Cô chủ Lâm à, đúng là cô chịu chơi ghê!

- Bác gái là thân phận thế nào, tôi tùy ý chuẩn bị một món quà, không phải là bất kính với bác gái sao?

Lâm Uyển Du tỏ ra đắc ý, lấy dây chuyền ra đích thân đeo lên cổ La Nhã, vẻ khiêu khích nhìn Đường Lạc Lạc:

- Quà của cô đâu? Phu nhân Mặc chắc là chuẩn bị món quà quý giá hơn chăng? Mau lấy ra cho tôi mở mang tầm mắt nào!

- Tôi....

Đường Lạc Lạc thấy bảo ngọc Emerald xanh lục to như thế, lúc đó đã có chút hối hận sao bản thân cũng nói có chuẩn bị quà làm chi ---- cái gì cũng không chuẩn bị, tuy có chút không nhiệt tình, nhưng hiện tại món quà của cô, chắc chắn không đủ quý giá như của Lâm Uyển Du, không biết chốc nữa Lâm Uyển Du sẽ mỉa mai và chế nhạo cô thế nào nữa.

Nhưng, đã nói rồi thì phải mang qua ra thôi.

Đường Lạc Lạc cắn răng, có gì đáng sợ đâu, bản thân tặng quà, cũng không phải đòi nợ, lấy thì lấy.

Cô mang hộp quà do chính tay cô tự đóng gói và trang trí ra, dưới ánh nhìn của mọi người mở nó ra, bên trong là một chiếc khăn choàng cổ có màu sắc nhẹ nhàng:

- Đây là chiếc khăn choàng cổ con tự tay đan cho mẹ, con nghĩ... vào mùa đông, choàng vào có thể chống lạnh, mẹ thường xuyên đi nước ngoài, không cố định một nơi, thường xuyên mang theo nó. Không sợ bị cảm lạnh...

- Phụt.

Lâm Uyển Du giống như nghe thấy một câu chuyện cười, không nhịn được cười lớn ha hả, cười đến đỏ cả mặt:

- Tôi còn tưởng thiếu phu nhân nhà họ Mặc có thể đem ra bảo bối gì chứ? Một chiếc khăn rách rưới, loại này ngoài đường 100 ngàn ba cái chăng? Hahahaha.... Đường Phù Dung, cô còn dám đem ra tặng sao? Đúng là sỉ nhục bác gái quá mà.

- Tôi không có!

Đường Lạc Lạc gấp đến hai mắt đỏ hoe, từ hai ngày trước nghe tin mẹ Mặc Thiệu Đình sẽ về, cô thức hai đêm, mới đan ra được chiếc khăn này, nghĩ đến quà cáp cho dù lớn nhỏ, thực dụng là được, trên đường đi trong lòng cũng thấp thỏm không yên, hiện tại món quà bản thân dụng tâm chuẩn bị bị chê bai đến mức này, tâm trạng cô bỗng chốc tuyệt vọng đến tận vực thẳm.

Trên mặt La Nhã mang chút mỉa mai, không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt đó, bỗng chốc khiến Đường Lạc Lạc càng thêm ngượng ngùng.

- Con cảm thấy, mòn quà này rất tốt.

Mặc Thiệu Đình nho nhã đưa tay ra, nhận lấy chiếc khăn trên tay Đường Lạc Lạc, đưa đến trước mặt La Nhã:

- Nhà họ Mặc chúng ta, trước giờ không thiếu gì những bảo ngọc có giá trị liên thành, thiếu là thiếu lòng thành, chi phiếu và lòng thành dù năng dù nhẹ, mẹ cũng sẽ phân biệt rõ mà.

- Đúng vậy.

Mặc Tây Thành cũng vội lên tiếng:

- Món quà của cô Lâm tuy tốt, nhưng theo con thì món quà của Lạc Lạc sáng tạo hơn nhiều, so với một tấc vàng thì chiếc khăn này chắc phải mất mấy đêm mới đan ra được đúng không? Lạc Lạc, cô lợi hại thật đấy, mẹ nhất định sẽ rất thích món quà này, sẽ luôn mang theo bên mình đúng không?

La Nhã nể mặt Mặc Tây Thành, giả vờ cười gật gật đầu.

- Màu sắc này cũng rất thích hợp với mẹ.

- Thủ công rất tinh tế, hiện tại những gì thủ công mới là vô giá, đừng nói chi là thủ công của thiếu phu nhân nhà họ Mặc.

Mặc Thiệu Đình và Mặc Tây Thành người nói người khen, chiếc khăn Đường Lạc Lạc đan được khen lên tới tận trời, khiến Lâm Uyển Du tưởng chừng Đường Lạc Lạc tiêu tùng rồi bỗng chốc ngỡ ngàng.

Có lộn không vậy, bảo ngọc cô tốn mất trăm triệu, không ngờ lại không có tâm bằng một chiếc khăn rách rưới của Đường Lạc Lạc ư?

Mặc Thiệu Đình thiên vị quá đáng lắm luôn!

Cười nhạt một tiếng, ánh mắt ai oán của Lâm Uyển Du nhìn mặt Đường Lạc Lạc:

- Mặc phu nhân à, cô đúng là có thủ đoạn, nhiều người giúp cô đến thế, có chết cũng nói thành sống, cái này tôi tốn bao nhiêu là tiền, lại không có tâm bằng cô, đúng là việc nực cười nhất thiên hạ này. Mau đem cất chiếc khăn giá trị liên thành của cô vào đi, nhìn chói mắt đến không thể mở mắt luôn này.

Đường Lạc Lạc cảm kích nhìn Mặc Thiệu Đình và Mặc Tây Thành, biết hai người vì muốn giữ sỉ diện cho cô nên mới nói thế, trước lời mỉa mai của Lâm Uyển Du, lần này cô không định rút lui, chớp chớp mắt, không khách khí mà công kích lại:

- Mắt mở không được thì nhắm lại đi.

- Cô...

Lâm Uyển Du tức đến đứng phắt dậy, vỗ lên bàn:

- Đường Phù Dung, cô đừng ức hiếp người quá đáng!

- Được rồi được rồi.

Nhìn thấy Lâm Uyển Du thiếu điều muốn bước đến bóp cổ Đường Lạc Lạc, La Nhã xem trò đủ rồi, cũng không muốn trò đùa này tiếp tục nữa, đành hòa nhã nói:

- Món quà của cả hai tôi đều thích, đều là tâm ý của haai đứa, tôi cũng có mang quà cho cả hai.

Nói xong, lấy ra hai hộp quà, Đường Lạc Lạc vội đứng dậy, cùng Lâm Uyển Du nhận lấy mỗi người một hộp.

Lâm Uyển Du mở hộp quà ra, thấy bên trong là chiếc túi xách ánh bạc Hermes, phút chốc hạ hỏa, nụ cười trên mặt sáng rỡ lên nhiều:

- Cám ơn bác gái ạ, cháu biết bác gái tốt với cháu nhất.

Đường Lạc Lạc mở hộp quà ra, nhìn thấy một chiếc váy ngắn cùng thương hiệu, vội mỉm cười cám ơn:

- Cám ơn mẹ.

La Nhã mỉm cười gật đầu, tuy nhiên không biết có phải là Đường Lạc Lạc bị ảo giác không? Cảm thấy nụ cười của La Nhã mang hàm ý khinh miệt, không đến mắt chút nào.

Lâm Uyển Du tức đầy một bụng, suốt quá trình thấy Mặc Thiệu Đình không nhìn cô ta lần nào, tiếp tục ở lại cũng không có ý nghĩa, tùy ý nói vài câu, trừng mắt Đường Lạc Lạc rồi ra về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi