CÔ VỢ TỶ PHÚ MUA MỘT TẶNG MỘT


"Cắt chân!" Bác sĩ phun ra hai chữ.
Ninh Ninh và ba Trình như bị sét đánh.
Trong nháy mắt đó khuôn mặt của cậu bé cắt không còn hột máu, gần như trong suốt, ánh mắt to tròn trợn to đến cực hạn.
Cắt bỏ chân?
Mẹ cậu phải cắt bỏ chân?
Tuyệt đối không được!
"Chân phải của bệnh nhân bị gãy, nhiễm trùng phải cắt bỏ ngay lập tức, nếu không sẽ rất nguy hiểm." Bác sĩ nói thật, trong bệnh viện, sinh, lão, bệnh, tử là chuyện thường tình, tuy bác sĩ thông cảm với họ nhưng với tư cách là bác sĩ, ông ta chỉ có thể chọn phương pháp có lợi nhất cho bệnh nhân.
Để giữ lại mạng sống cho cô!
Đây là trách nhiệm của ông ta, tuy rất tàn nhẫn nhưng ít ra bệnh nhân vẫn có thể sống sót!
Ba Trình hoảng loạn: "Sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao...!Ninh Ninh làm sao bây giờ? An Nhã của tôi..."
Ba Trình bỗng như già đi mười tuổi, tấm lưng vốn thẳng tắp bỗng còng xuống, nước mắt chảy dài.

Đó là nỗi đau xé nát tâm can, đứa con gái yêu quý của ông...

Ông không thể tưởng tượng được, một An Nhã sau khi bị cắt bỏ chân sẽ trở thành bộ dáng thế nào.
Đứa con gái này vẫn luôn thông minh, kiêu ngạo.

Nếu để con bé ngồi xe lăn cả đời, sao nó chịu được.

Cháu trai ông lại còn nhỏ như vậy, cần có người trông nom, ngày tháng sau này phải sống sao đây?
Ba Trình càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt rơi như mưa!
"Các người mau quyết định đi.

Càng trì hoãn lâu, tình trạng của bệnh nhân càng nguy hiểm!" Tuy bác sĩ không đành lòng, nhưng chỉ có thể thúc giục bởi vì đối với bác sĩ mạng sống của bệnh nhân là quan trọng nhất.
"Không thể!" Ninh Ninh kiên quyết lên tiếng, chắc như đinh đóng cột!
Bác sĩ và y tá đều kinh ngạc nhìn cậu bé.
Đứa trẻ có một đôi mắt rất đẹp, sâu như biển, đúng như tên của cậu, im lặng mà xa xăm nhưng lúc này cả người cậu lại toát ra sự ôn hòa đến kinh người, như thể người đang gặp nguy hiểm không phải là mẹ cậu.
"Mẹ cháu không làm phẫu thuật cắt chân!" Cậu nhìn thẳng vào bác sĩ nói từng chữ rõ ràng.
"Cậu bé, cậu có biết điều đó có nghĩa là gì không? Cô ấy có thể chết đấy!" Bác sĩ nói xong, lắc đầu: "Cắt bỏ chân có thể giữ lại được mạng sống, nếu cứ kéo dài, ổ vi trùng ngày càng mở rộng và bệnh càng nặng thì sao? Cháu bao nhiêu tuổi rồi, cháu có chịu trách nhiệm được không?"
"Ninh Ninh..." Ba Trình thấp thỏm không yên, không làm phẫu thuật để An Nhã chờ chết sao?"Chúng ta đồng ý đi, ít nhất An Nhã có thể sống sót."
"Cháu không đồng ý.

Bác sĩ, cháu hỏi chú, chú có thể bảo đảm tính mạng của mẹ cháu trong vòng một ngày không?" Ninh Ninh hỏi: "Cháu muốn nghe lời thật!"
Bác sĩ đỏ mặt, đứa bé này quá khó ưa.

Cậu bé nói vậy là nghi ngờ khả năng chữa bệnh của ông ta một cách trắng trợn.


Ông ta làm bác sĩ nhiều năm như vậy nhưng vẫn là lần đầu gặp người dám hỏi ông ta như vậy.

Mẹ cậu ta đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, thế mà cậu còn có thể bình tĩnh như không.
"Sau một ngày thì sao? Nếu không làm phẫu thuật cho cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ chết!" Bác sĩ cũng tức điên.
Ý ông ta là trong vòng hai ngày thì không sao.

Ninh Ninh thở hắt ra, vậy thì cậu vẫn còn thời gian.
"Đừng có hở tí là lấy cái chết ra nói, mẹ cháu không làm phẫu thuật cắt chân vẫn có thể sống sót nhảy nhót như thường!" Ninh Ninh lạnh lùng nói, giọng điệu cực kỳ ngạo mạn.
Một bác sĩ quyền uy lại bị một đứa bé thách thức như thế, đúng là chuyện lạ trên đời.

Bác sĩ kia giận tím mặt, nhưng nghĩ lại dù sao Ninh Ninh chỉ là một đứa bé, có lẽ do không chấp nhận được việc mẹ mình trở thành một người tàn tật nên mới tùy hứng như vậy.
Sao ông ta lại tính toán với cậu bé được?
"Bác à, nếu bác muốn cứu mạng con gái bác thì hãy ký tên vào giấy cam kết này đi!" Bác sĩ nói với ba Trình: "Cháu bác quá không hiểu chuyện, nếu để người bệnh cứ kéo dài tình trạng này sẽ vô cùng nguy hiểm."
"Ninh Ninh..." Ba Trình do dự nhìn Ninh Ninh.
Bác sĩ giận run người.

Người nhà này sao thế? "Nó chỉ là một đứa bé, nó không chấp nhận mẹ nó là một người tàn tật nên mới phản đối như vậy, lẽ nào các người đợi bệnh nhân chết rồi các người mới hối hận sao?"

Ninh Ninh nheo mắt lại, hừ lạnh: "Ông ngoại, ông để cháu gọi một cuộc điện thoại đã."
Cậu nhóc nhanh chóng mở túi xách của An Nhã, móc điện thoại của cô ra, tìm số điện thoại của Diệp Sâm, nhìn một cái thoáng do dự.

Cậu quá nhỏ, nói chuyện không đủ sức thuyết phục.

Ông ngoại lại lo lắng cho tính mạng của mẹ.

Lỡ như lúc cậu rời đi, ông ngoại đồng ý ký giấy cam kết, gây ra hối tiếc cả đời cho mẹ cậu, cậu sẽ hối hận chết mất.
Nhưng nếu người nói chuyện là ba cậu, dựa vào địa vị xã hội của ba cậu, chắc chắn bác sĩ sẽ không dám ép buộc!
Lần đầu tiên Ninh Ninh thấy căm ghét tại sao mình lại là một đứa bé?
Cậu bấm gọi cho Diệp Tam Thiếu, chẳng mấy chốc đã được kết nối.
"Chú đang ở đâu?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi