CÔ VỢ TỶ PHÚ MUA MỘT TẶNG MỘT


Bảy năm sau.

Sân bay thành phố A.

Một cậu bé *phấn điêu ngọc trác đứng ở sảnh sân bay, da thịt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, non nớt dễ thương, tuy có khuôn mặt khả ái nhưng nụ cười tao nhã trên khuôn mặt lại khiến cậu trông giống như một quý ông phiên bản nhí.

Mỗi một chỗ đều hoàn mỹ đến khó tin, khiến tất cả hành khách đổ gục chỉ trong vài giây, từ người lớn cho đến con nít.

*Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.

“Ninh Ninh…”
“Mẹ ơi, con ở đây!” Trình Ninh giơ tay mỉm cười chào người mẹ mình yêu thương nhất.

Mái tóc Trình An Nhã thẳng mượt bồng bềnh, đeo kính râm, mặc một cái áo sơ mi màu hồng, bên hông đeo một cái thắt lưng màu đen to rộng đính kim cương vụn, quần jean dài bảy phân, đi một đôi cao gót màu đỏ, vừa thời thượng lại thanh thuần.


Cuối cùng đã trở lại!
7 năm nhớ nhung quê nhà, không khí tươi mát hơn rất nhiều so với London.

“Bảo bối, về quê con có cảm giác như thế nào?” Trình An Nhã giữ vali, cúi người hôn lên mặt Trình Ninh một cái thật mãnh liệt, cô thật sự rất yêu cậu nhóc.

“Thời tiết tốt hơn so với Luân Đôn.


Trình An Nhã tháo kính râm xuống, trên khuôn mặt thanh thuần lộ ra nụ cười ngọt ngào, che giấu suy nghĩ gian trá: “ Đi thôi, chúng ta đi lừa dì Vân, tí nữa con nhìn thấy dì Vân, nhất định phải hung hăng thơm thơm dì ấy, như vậy mẹ con chúng ta sẽ có một bữa ăn thịnh soạn.


“Tuân lệnh, mẹ!” Ninh Ninh nghiêm túc chớp mắt, hai mẹ con bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, đi về phía lối ra.

Con trai Ninh Ninh của cô thật sự quá thông minh.

“Lão gia, người đang nhìn gì vậy?” Tại đại sảnh sân bay, quản gia Diệp tò mò hỏi.

Ánh mắt sắc bén của Diệp lão gia dừng ở bóng dáng của hai mẹ con, dường như đang suy tư cái gì đó.

“Vừa rồi có nhìn thấy đứa nhóc kia không?” Thanh âm Diệp lão gia lạnh lùng, quản gia nhìn theo ánh mắt của ông, chỉ thấy bóng lưng bé bé của Ninh Ninh.

“Làm sao vậy?” Quản gia khó hiểu.

Thằng nhóc đó và Diệp Sâm, nhìn cực kỳ giống nhau, tuy chỉ là giật mình nhìn thoáng qua…
Nhưng khuôn mặt kia, tuy rằng trẻ con nhưng lại cực kỳ giống, dường như khiến ông trở lại lần đầu tiên nhìn thấy con trai.


Mặt mày Diệp lão gia u ám, lắc đầu: “Không có gì, có lẽ là nhìn lầm, đi thôi!”
“Vâng!”
Lý Vân là bạn tốt của Trình An Nhã trong thời gian cô đi du học, cô ấy đối xử với cô rất tốt.

Cô ấy trở về Trung Quốc sớm hơn mẹ con cô ba ngày.

Ninh Ninh vừa đến nơi của cô ấy đã ôm hôn không ngừng, không cần mẹ con họ phải cấu kết làm việc xấu, cô ấy lập tức làm lễ đón gió tẩy trần cho bọn họ.

Đây là một nhà hàng nổi tiếng tại Hồ Nam, toàn các món ăn địa phương rất ngon và đặc sắc, nổi tiếng khắp nơi.

Trình Anh Nhã xuống xe đi toilet, Lý Vân bảo Ninh Ninh xuống xe chờ, còn cô đi đậu xe, Ninh Ninh xuống xe, Lý Vân từ bên kia đi tới nhìn Ninh Ninh từ xa, cô vẫy tay gọi cậu nhóc: “Bảo bối lại đây, bên này.


Ninh Ninh cười chạy tới, không chú ý nên đâm phải một người đàn ông, thiếu chút nữa té ngã, bàn chân nhỏ dẫm vào người ta.

“Rất xin lỗi!” Ninh Ninh nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi, từ nhỏ lớn lên ở nước Anh, cậu nhóc là một người nho nhã.


Nhận lỗi xong, thấy người nọ không trách móc mình, cậu nhóc mới chậm rãi bước đi, Lý Vân thấy cậu không bị thương mới yên tâm mang cậu vào nhà hàng.

“Sâm, làm sao vậy?” Người phụ nữ thanh tú dịu dàng thân mật khoác tay anh, ngọt ngào cười hỏi.

Sao anh vẫn luôn nhìn vào cậu nhóc vừa nãy.

Diệp Sâm lắc đầu, ánh mắt lạnh lẽo hơi nheo lại, không biết vì sao khi đứa nhỏ này đụng phải, dường như đụng vào nơi m ềm mại nhất trong lòng anh, anh hơi rung động, Diệp Sâm hơi hối hận tại sao không nhìn rõ ngoại hình của cậu nhóc.

“Không có chuyện gì, đi thôi!” Hai người cùng nhau đi vào nhà hàng đồ Tây bên cạnh.

Cha con gặp thoáng qua nhau.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi