CÔ VỢ XẤU XÍ HẠ TỊCH NGHIÊN

Lúc này, Lăng Tiêu Tường nhìn Đô Đô một cái, cuối cùng ánh mắt ngừng lại trên người của Hạ Tịch Nghiên: “Cô Hạ, cô và bạn của cô chắc không phải là cố ý đó chứ?”

Nghe thấy cái này, Đô Đô liền bất mãn, vừa định lên tiếng thì Hạ Tịch Nghiên đã nói trước cô một bước, không có tức giận mà ngược lại còn mỉm cười nói: “Cô Lăng, tại sao tôi lại cố ý làm như vậy chứ?”

“Đúng vậy!” Đô Đô hùa theo nói. Nghe thấy cái này, khóe miệng Lăng Tiêu Tường liền cong lên một nụ cười lạnh: “Cái này, ai mà biết chứ!?” Nói xong, Lăng Tiêu Tường khiêu khích mà nhìn Hạ Tịch Nghiên một cái.

Nhìn bộ dạng ngông cuồng kiêu ngạo của Lăng Tiêu Tường, Đô Đô thật sự nhìnkhông nổi nữa, cô không có được nhãn nại tốt giống như Hạ Tịch Nghiên: “Cô Lăng đúng không, cô có phải là bị chứng hoang

tưởng bị hại rồi không!?”

Từ trước đến giờ chưa có ai nói cô ta như vậy, nghe thấy cái này, Lăng Tiêu Tường liền nhíu mày, không vui mà nhìn cô: “Gô nói cái gì!?”

“Không phải sao? Nếu như có thì nhân lúc còn sớm mà đi chữa đi, đây là bệnh, phải chữa đó!”

“Cô” Lăng Tiêu Tường tức đến không chịu nổi, lúc này cô ta quay đầu sang nhìn Mục Chính Hi ở bên cạnh, nhịn không được mà lên tiếng: “Chính Hi, anh xem bọn họ kìa, vậy mà lại dám bắt nạt em…”

Nhìn thấy bộ dạng tức giận hừng hực của Lăng Tiêu Tường, Mục Chính Hi trông điềm tĩnh vô cùng, quét mắt nhìn Đô Đô và Hạ Tịch Nghiên một cái, khóe môi nhếch lên cười: “Tiêu Tường, hà tất gì phải tức giận với bọn họ chứ? Hạ thấp thân phận của mình…”

Nghe thấy cái này, Lăng Tiêu Tường bừng tỉnh ngộ, nhìn Mục Chính Hi, sắc mặt từ u ám chuyển sang sáng rỡ, cô ta lập tức cao ngạo mà vênh cằm lên: “Đúng, anh nói không sai, không nên hạ thấp thân phận của em”

Lời này, nói cách khác tức là nói chuyện với bọn người Hạ Tịch Nghiên sẽ làm hạ thấp thân phận.

Đô Đô có chút tức giận, nhưng trên mặt của Hạ Tịch Nghiên vẫn duy trì một nụ cười nhàn nhạt, không có tức giận.

Lúc này, Lăng Tiêu Tường nhìn Mục Chính Hi: “Vậy quần áo của em làm sao đây, còn ăn cơm thế nào nữa?”

“Lát nữa anh đi mua một bộ khác với em, tặng cho em”

“Ừm, cảm ơn anh Chính Hi!” Lăng Tiêu Tường nói, còn không quên sáp tới hôn một cái lên mặt của Mục Chính Hi nữa.

Lúc hôn, ánh mắt còn nhìn qua Hạ Tịch Nghiên, tràn đầy dục vọng khiêu khích nồng đậm.

Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó, Lăng Tiêu Tường cũng thật kỳ lạ, chẳng qua mới gặp cô có một lần, lại có địch ý mãnh liệt với cô như vậy rồi, haiz, phụ nữ a!

Nhìn bộ dạng đắc ý của Lăng Tiêu Tường, Đô Đô có chút tức giận, lúc này cô móc từ trong túi ra 60 ngàn tiền lẻ, đặt ở trước mặt bọn họ: “Cô Lăng, cho dù thế nào đi nữa thì quần áo bị dơ cũng là sơ sót của chúng tôi, 60 ngàn này coi như là tiền giặt giũ của cô!”

Nhìn thấy 60 ngàn đó, mi tâm Lăng Tiêu Tường lóe qua một tia chê bai: “60 ngàn? Cô tưởng 60 ngàn đã đủ rồi sao?”

“Không phải, quan trọng là cô cũng xứng với cái giá này rồi…” Nói xong, Đô Đô quay đầu qua nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Tịch Nghiên, chúng ta đi thôi!”

Nhìn bộ dạng của Đô Đô, Hạ Tịch Nghiên cũng không có nói gì, khóe miệng cong lên một nụ cười rồi theo Đô Đô đi.

Mà Lăng Tiêu Tường ở đằng sau, tức đến nổ tung rồi!

“Cô—” Quay đầu lại, bọn họ đã đi xa rồi.

“Đúng là người thế nào thì tìm loại người như thế đó mà, đúng là không có tố chất!” Lăng Tiêu Tường tức giận hậm hực.

Đáng chết, dám nói cô ta như vậy!

Món nợ này, cô ta sẽ ghi lại!

Nhìn bóng lưng của bọn họ, cô ta nhíu mày.

Hạ Tịch Nghiên, cô nhớ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ cho cô đẹp mặt!

Lăng Tiêu Tường ghi món nợ này, hơn nữa là còn ghi nhớ trên đầu của Hạ Tịch Nghiên!

Hết cách, cô ta chỉ biết Hạ Tịch Nghiên, hơn nữa, cũng nhìn cô không thuận mắt.

“Chính Hi, anh xem…” Lăng Tiêu Tường tức giận lắc lắc cánh tay của Mục Chính Hi.

“Hà tất gì phải chấp nhặt với bọn họ chứ? Đừng có quên, em là thiên kim đại tiểu thư, so đo với bọn họ làm gì?” Mục Chính Hi lên tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi