Trong tình yêu, vì Mục Chính Hi, cô ta bằng lòng thua thiệt hết thảy.
Nhưng mà, điều cô ta không biết là, tình yêu vốn chính là chuyện đôi bên, không cần một bên bỏ xuống tự tôn để yêu, có lẽ, đó không phải là yêu.
Rất nhanh, tiệc rượu đã bắt đầu.
Tất cả mọi người đều tập hợp lại cùng nhau.
Ánh đèn sân khấu chiếu sáng.
Đầu tiên người dẫn chương trình ở trên nói vài câu khách sáo, tiếp đó chính là Mục Chính Hi, nhưng Mục Chính Hi không ở cạnh, bất đắc dĩ, người dẫn chương trình trực tiếp để Hạ Tịch
Nghiên lên nói vài lời chúc mừng.
Hạ Tịch Nghiên luôn ở một bên, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Nghe thấy người dẫn chương trình gọi cô, cô liền đi thẳng lên.
Đứng trên sân khấu, lễ phục màu lam bảo thạch, khiến vóc dáng cô càng thêm thon thả, khí chất ung dung trên người khiến người ta nhìn liền cảm thấy rất thoải mái, yên tĩnh.
“Xin chào mọi người, tôi là Hạ Tịch Nghiên, nhà thiết kế đại diện của công ty Vân Duệ, đầu tiên, rất cảm ơn mọi người đến tham dự tiệc chúc mừng của công ty chúng tôi!” Hạ Tịch Nghiên đứng trên bục phóng khoáng nói.
Thực ra, cô muốn kéo dài thời gian,
đợi Mục Chính Hi xuất hiện.
Mọi người vỗ tay xong, Mục Chính Hi vẫn không xuất hiện, lúc này, Hạ Tịch Nghiên tiếp tục nói.
“Tôi cũng rất bất ngờ rằng mình có thể giành được chức quán quân cho cuộc thi lần này, tôi không có cảm nghĩ gì cho chức quán quân, tôi chỉ muốn nói, cảm ơn thầy hướng dẫn của mình, cảm ơn công ty, cấp trên, cảm ơn họ đã cho tôi cơ hội!” Hạ Tịch Nghiên đứng trên bục ung dung nói.
Nhìn từ góc độ phía dưới, Hạ Tịch Nghiên vô cùng xinh đẹp.
Lúc này, Hạ Kỳ Lâm cũng đứng ở một bên, tay bưng ly rượu vang, nhìn Hạ Tịch Nghiên trên đài, ánh mắt chăm chú trên người cô, khóe miệng cũng cong lên nụ
cười như có như không.
Chính vào lúc này, ở cửa xuất hiện hai bóng dáng.
Lúc nhìn thấy người bên trong, người phụ nữ không nhịn được mở miệng: “Tịch Nghiên?”
“Hạ Nguyên, em không nhìn lầm chứ, người đó chính là Tịch Nghiên không sai chứ?” Người phụ nữ kích động nói.
Hạ Nguyên chính là ba của Hạ Tịch Nghiên, mà người phụ nữ chính là mẹ cô, Hứa Nghi Tuệ, lúc nhìn thấy người trên đài, gật đầu: “Đương nhiên phải, không phải con bé thì còn có ail2”
“Nó quay về lúc nào?”
“Anh làm sao biết!”
Nói rồi, hai người bèn đi vào.
Lúc này, Hạ Kỳ Lâm vừa nghiêng đầu sang, vừa nhìn đã thấy họ.
“Ba, mẹ, sao hai người đến rồi?” Hạ Kỳ Lâm hỏi.
“Chúng ta không thể đến sao?” Hạ Nguyên trả lời.
Nói thế nào, ông cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Hạ Thị, nhất định sẽ được mời.
Đặc biệt là, Mục Chính Hi còn là con rề trước đây của ông, nhất định sẽ mời họ
Hạ Kỳ Lâm không nói chuyện, lúc này, Hạ Nguyên nhìn Hạ Tịch Nghiên trên đài: “Kỳ Lâm, con có phải đã sớm biết Tịch Nghiên quay về rồi không?”
Nhìn người trên đài, Hạ Kỳ lâm cau mày, cuối cùng, bất đắc dĩ gật đầu: “Dạ…”
Nhìn dáng vẻ của Hạ Kỳ Lâm liền biết chúng cố ý muốn che giấu họ.
“Tịch Nghiên quay về, sao con cũng không nói với chúng ta!”
“Ba, mẹ, nghe con nói, Tịch Nghiên không nói với hai người, là có nguyên nhân…” Hạ Kỳ Lâm mở miệng, giải thích thay Hạ Tịch Nghiên.
“Có nguyên nhân gì, chúng ta là ba mẹ nó, chẳng lẽ nó còn muốn giấu chúng ta?” Hứa Nghi Tuệ nói.
Lời Hứa Nghi Tuệ vừa nói xong, lúc này, Mục Chính Hi đã xuất hiện đằng sau bà.
Mà lời vừa rồi của bà, Mục Chính Hi cũng nghe thấy toàn bộ.
Hạ Tịch Nghiên là con gái họ?