CÔ VỢ XINH ĐẸP CỦA VU THIẾU


Ở trong doanh trại, Tư Nhuệ ngồi băng bó vết thương lại trên tay do bị đạn bắn.

Vu Dương đi tới nhìn anh nói: "Sơ cứu trước như vậy, khi nào về quân khu đi sang bệnh viện khám và băng bó kỹ lại tránh bị nhiễm trùng."
Tư Nhuệ gật đầu: "Tôi biết rồi.

Lần này nhiệm vụ hoàn thành, những vũ khí đó đều được giữ lại không bị chúng đem đi."
Cảnh Minh ở bên cạnh nói: "Nhưng mà tên thủ lĩnh của bọn chúng, chúng ta lại không bắt được hắn."
Vu Dương gật đầu, nói: "Cho nên chúng ta phải cẩn thận một chút, tuy nhiệm vụ hoàn thành nhưng tên thủ lĩnh này một ngày chưa bị bắt thì chắc chắn vẫn còn nguy hiểm."
Tư Nhuệ nghe vậy nở nụ cười: "Cậu đây đang sợ sao?"
"Nếu như chúng nhắm đến chúng ta tôi sẽ không sợ, dù gì khi gia nhập quân đội tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ có ngày hy sinh vì nhiệm vụ rồi.

Tôi chỉ sợ họ làm hại đến những người bên cạnh xung quanh thôi."
Tư Nhuệ đặt băng gạc để sang một bên, nói: "Cậu nói đúng, với lại bọn chúng không phải một mình mà còn có cả một dây phía sau.

Thật sự rất nguy hiểm."
Vu Dương nhìn Cảnh Minh đứng bên cạnh, nói: "Cậu đi nói với mọi người chuẩn bị xuất phát đem vũ khí vận chuyển tới quân đội."
Cảnh Minh đứng nghiêm làm động tác quân lễ: "Rõ."
Nói rồi cậu xoay người rời đi, bên trong doanh trại cũng chỉ còn hai người bọn họ.

Vu Dương nhìn tay Tư Nhuệ bị băng lại nói: "Cũng may cậu chỉ bị thương nhẹ."
Tư Nhuệ vỗ vai anh: "Chuyện bị thương khi làm nhiệm vụ là chuyện thường tình."
Bên trong quán cà phê, Uyển Ngưng cầm ly cà phê lên uống vị đắng của cà phê làm cho cô tỉnh táo lên không ít.


Cô nhìn Nhạn Di ngồi đối diện đang khuấy cà phê trong ly, nói: "Chị có gì muốn nói với em sao?"
Nhạn Di đặt muỗng xuống, nhìn cô: "Em bây giờ tuy chưa nổi tiếng nhưng cũng được nhiều người biết đến.

Sau khi quay xong bộ phim này em về Thượng Hải tập trung cho công việc, cũng sắp cuối năm rồi phải có một hai vai diễn để ấn tượng trong lòng khán giả."
Cô gật đầu cũng không có ý kiến gì: "Em biết rồi chị."
Nhạn Di hỏi cô: "Hay em thử tham gia game show đi, để mọi người biết đến nhiều hơn."
"Nhưng là game show gì đây chị?"
"Chị chưa biết đợi chị tìm hiểu kỹ sẽ nói cho em."
Về tới nhà cũng đã 11 giờ tối, cô bước vào nhà tắm tắm rửa tay bị thương thì gác lên thành bồn ngồi thẫn thờ suy nghĩ.

Thời gian ở lại đây cũng không còn nhiều, về Thượng Hải sẽ không có thời gian và cũng rất lâu mới gặp lại Vu Dương.

Khi cô từ phòng tắm bước ra nhìn thời gian cũng không còn sớm nhưng sáng mai không có cảnh quay, cô cũng không buồn ngủ nên đi vào bếp lấy một chai rượu ra rót vào ly rồi ra sofa ngồi xuống tay cầm điện thoại đọc tin tức.

Chiều nay lúc Nhạn Di đề nghị việc tham gia game show cô mới nghĩ tới, đó cũng là một cách.
Lúc này tiếng mở cửa vang lên nhưng Uyển Ngưng quá tập trung vào điện thoại nên không để ý.

Vu Dương bước vào nhìn thấy cô ngồi trên sofa mặc chiếc đầm ngủ, mái tóc dài được xõa ra, tay cầm ly rượu một tay thì cầm điện thoại lướt gì đó.

Anh đi tới gần ngồi xuống lúc này cô mới biết, ngẩng đầu lên vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh: "Anh về rồi?"
Anh cũng không vội trả lời cô, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô một tay giữ chặt lấy eo cô.

Anh nhân lúc cô thất thần thì nhanh chóng tiến vào chiếm đoạt vùng đất ở khoang miệng cô, cảm nhận được vị rượu truyền tới.

Một lát sau buông ra, anh khàn giọng hỏi: "Hôm nay còn uống rượu, không đi ngủ sớm đi."
Cô đặt ly rượu lên bàn vòng lấy tay ôm cổ, chạm vào mũi anh: "Bởi vì em đang suy nghĩ vài việc nên không buồn ngủ.

Anh hoàn thành nhiệm vụ xong rồi sao?"
"Xong rồi nên muốn về sớm gặp em."
"Vậy anh chắc mệt rồi, để em đi xả nước nóng cho anh đi tắm."
Cô nói rồi đứng dậy định về phòng nhưng lúc này anh mới thấy rõ tay cô bị băng lại, anh nhíu mày nắm lấy tay cô hỏi: "Tay em bị sao vậy?"
Cô cười cười nói: "Không sao, lúc quay phim không cẩn thận nên bị thương."
Anh kéo cô ngồi xuống gỡ miếng băng gạc đang dán trên tay cô, vừa nhìn thấy thì nhíu mày.

Những biểu cảm này của anh đều lọt vào mắt cô, cô vội nói: "Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, vài hôm nữa sẽ lành mà."
Anh trầm giọng hỏi: "Đã bôi thuốc chưa?"
Lúc này do suy nghĩ mãi những chuyện kia nên quên mất phải thay thuốc, anh nhìn biểu cảm của cô không cần trả lời cũng biết đáp án.

Anh nhìn thấy túi thuốc trên bàn cầm lên hỏi: "Cái này?"
Cô gật đầu: "Dạ phải."
Vu Dương mở chai thuốc ra cầm bông tăm bôi vết thương cho cô, vết thương vẫn còn đau khiến cô phải hít một ngụm khí lạnh.


Anh dịu dàng nói: "Ráng chịu một chút.

Sao lại để bị thương như vậy?"
"Chỉ là không cẩn thận thôi, không sao đâu."
Anh trầm mặc cầm băng gạc lên dán vào vết thương của cô, nói: "Xong rồi."
Uyển Ngưng nhanh chóng đứng dậy: "Vậy để em đi vào phòng tắm xả nước cho anh."
Anh đặt túi thuốc lên bàn, đứng dậy bế cô lên đi thẳng vào trong phòng.

Cô hốt hoảng ôm lấy tay anh: "Anh mau thả em xuống đi."
Anh đặt cô nằm lên giường, cúi xuống hôn lên môi cô một lát sau thì buông ra: "Em nằm ở đây nghỉ ngơi, nước ấm để anh tự xả là được."
Anh nói rồi thì đi tới tủ quần áo lấy ra một bộ rồi đi vào phòng tắm.

Một lát sau bên trong phòng tắm vang lên tiếng nước, cô trùm chăn lại che đi gương mặt chỉ chừa đi đôi mắt ở bên ngoài.

Bên trong căn nhà này chỉ khi có anh trở về cô mới thấy không khí ấm áp.

Một lát sau anh từ trong phòng tắm bước ra đã thay một bộ quân trang sang một bộ đồ ở nhà đơn giản.

Khi anh mặc quân trang trên người xuất hiện sự nghiêm nghị, lạnh lùng còn khi anh mặc lên bộ đồ đơn giản ở nhà thì lại toát lên vẻ ôn nhu, dịu dàng.

Anh lau khô mái tóc rồi để khăn lên ghế, ngồi xuống giường vén chăn lên nằm xuống.
Cô xích lại gần ôm lấy anh, trên người anh vừa mới tắm xong nên còn có hơi nước.

Cô hỏi: "Nhiệm vụ lần này của anh có khó lắm không?"
Vu Dương đưa tay ôm lấy cô, nói: "Cũng không khó nhưng..."
"Nhưng làm sao?"
Nhưng lại để tên thủ lĩnh chạy thoát, những điều này anh không nói với cô.

Anh lắc đầu: "Không có gì, mau đi ngủ đi.


Gần 1 giờ sáng rồi."
Cô ôm lấy anh, nhắm mắt dụi vào trong lòng anh: "Anh cũng ngủ đi, mấy ngày nay làm nhiệm vụ chắc cũng mệt rồi.

Anh nên nghỉ ngơi đi."
Hai người nhắm mắt ôm lấy nhau cứ thế ngủ đi, những chuyện buồn phiền mệt mỏi ngày hôm nay đều được những cái ôm này vỗ về xua tan đi.

Sáng ngày hôm sau lúc Uyển Ngưng tỉnh dậy vẫn thấy anh còn đang nhắm mắt ngủ say bên cạnh.

Cô gỡ tay anh đang ôm cô ra rồi ngồi dậy định bước xuống giường thì bị anh kéo lại, ôm cô vào lòng.

Do mới thức dậy nên giọng anh hơi khàn, hỏi: "Em tính đi đâu vậy? Ngủ thêm lát đi."
Cô đưa tay xoa mái tóc anh, cười nói: "Em đi mua đồ ăn sáng cho anh.

Anh ngủ lát đi, em đi chút rồi về."
Anh nghe vậy thì mở mắt ra nhìn cô: "Để anh đưa em đi."
"Không cần đâu, anh ngủ một lát đi.

Em mua xong về sẽ gọi anh." Nói rồi cô nhanh chóng ngồi dậy đi vào nhà tắm, anh nhìn bóng lưng cô bật cười lắc đầu rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Khi cô từ trong nhà tắm bước ra thấy anh đã nhắm mắt ngủ say rồi, cô đi lại hôn lên trán anh rồi cầm túi xách bước ra ngoài.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi