Sau khi nghe được lời nói của Triệu Trung Tuyết, mọi người trong hội trường đều có biểu cảm kỳ lạ.
Trước mắt những người này có thái độ tốt đẹp đối với Giang Vũ trên sân khấu, hoàn toàn là do nể mặt Kỷ Tuyết Tình.
Trên thực tế, không ai biết đến Giang Vũ, cũng không có nhiều người tin vào lời nói hùng hồn của Giang Vũ, thậm chí nhiều người còn khinh thường nhìn tới.
Chẳng qua, vì nể mặt Kỷ Tuyết Tình nên không ai nói thẳng mặt như Triệu Trung Tuyết.
“Cô có thể im miệng lại được không!”
Sắc mặt Lưu Thư Nhất xanh mét mà trừng Triệu Trung Tuyết.
Anh ta đang nghĩ cách cứu vãn tình thế, nhưng người phụ nữ ngu ngốc này lại càng đổ thêm dầu vào lửa, kéo thêm thù hận, cô ta chỉ là một kẻ óc heo mà thôi!
Bây giờ anh ta hối hận vô cùng, sao có thể tìm được một kẻ ngu xuẩn như Triệu Trung Tuyết làm vợ? Đúng là hố chat
Đối với người làm người khác ghê tởm như Triệu Trung Tuyết, Giang Vũ cũng chán ghét, anh nói chắc chắn vào micro: “Tôi sẽ biến mọi lời tôi nói thành hiện thực, và tôi cũng sẽ khiến một số người đã làm tổn thương tôi phải hối hận”.
“Anh cứ bốc phét đi...”
“Cô rất muốn thể hiện bản thân nhỉ!”
Kỷ Tuyết Tình ngắt lời Triệu Trung Tuyết, lạnh lùng nói: “Có muốn tôi mời cô lên sân khấu nói với mọi người mấy câu không?”
“bi thì đi, ai sợ ai chứ!”
Triệu Trung Tuyết lập tức đứng dậy, chuẩn bị lên sân khấu kể lại quá khứ đau khổ của Giang Vũ trong ba năm qua, vì đã không còn hy vọng nên chẳng thà làm cho Giang Vũ bẽ mặt trước công chúng.
“Mẹ nó cô điên rồi à!”
Nhìn thấy Triệu Trung Tuyết thật sự muốn đối đầu với Kỷ Tuyết Tình, Lưu Thư Nhất đột nhiên đứng dậy, tát một cái làm cô ta ngã lăn xuống đất.
“Xin lỗi, xin lỗi, cô ấy đã uống quá nhiêu nên mới có hành động điên cuồng như vậy”.
Sau khi tát Triệu Trung Tuyết, Lưu Thư Nhất nhanh chóng xin lỗi Kỷ Tuyết Tình.
“Hừi Hãy coi chừng người phụ nữ của anh đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí”.
Kỷ Tuyết Tình hừ lạnh một tiếng, lần này cũng không tiếp tục truy cứu sự việc trong trường hợp này, ngược lại kéo Giang Vũ đi xuống sân khấu.
Lưu Thư Nhất kéo Triệu Trung Tuyết ra khỏi hội trường với vẻ mặt khó coi, nếu cứ tiếp tục ở lại, nhà họ Lưu có thể sẽ bị kẻ ngu ngốc Triệu Trung Tuyết này hủy hoại.
“Hôm nay tôi ép anh vào vị trí đó là để giúp anh trưởng thành tốt hơn”.
Sau khi bước xuống sân khấu, Kỷ Tuyết Tình cũng không có kéo Giang Vũ đi giao lưu mà kéo anh sang một bên: “Anh có chịu được áp lực như vậy không?”
“Chuyện nhỏ mà thôi!”
Giang Vũ cười toe toét và thờ ơ n ôi đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu đến cùng với nhà họ Lưu và thậm chí nhà họ Kỷ, nhưng bây giờ cô đã trở thành cô cả của nhà họ Kỷ, vậy thì tôi chỉ cần cố gắng để xứng với cô thôi”.
“Việc này đỡ căng thẳng hơn nhiều so với việc cố gắng lật đổ nhà họ Kỷ”.
“Ha hải! Tôi cũng rất thích bộ dạng thực lực hữu hạn, mà lại tự cao tự đại của anh”.
Nghe được Giang Vũ muốn lật đổ nhà họ Kỷ, Kỷ Tuyết Tình buồn cười dặn dò: “Hôm nay thế thôi, tôi phải chiêu đãi mấy vị trưởng bối mà hiện giờ anh chưa thể gặp được, anh về trước đii
“Được! Tôi cũng không thích trường hợp này, tôi về nhà chờ cô”. Giang Vũ gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Đi được hai bước, Giang Vũ đột nhiên dừng lại, quay người nghiêm túc nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Tuyết Tình! Bây giờ chúng ta có xem như đang yêu nhau không?”
“Nếu chúng ta không phải đang quen nhau, thì việc anh sống trong nhà tôi sẽ là tội chết”.
Tim Kỷ Tuyết Tình đập thình thịch, sau đó mặt đỏ bừng xấu hổ, trợn mắt quyến rũ nhìn Giang Vũ: “ tôi còn bị anh chấm m út nhiều như vậy, anh không định chịu trách nhiệm sao?”
“Ha ha, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô bằng cả mạng sống của mình, sau này chúng ta sẽ chính thức trở thành người yêu!”
Giang Vũ cười toe toét, kiên quyết nói: “Đừng nói em là cô cả nhà họ Kỷ, cho dù em có là tiên trên trời, tôi nhất định sẽ nỗ lực để xứng với em".
Sau khi dứt lời, Giang Vũ bước ra ngoài mà không ngoảnh lại.
“Tên ngố này đột nhiên giác ngộ!”
Hai má Kỷ Tuyết Tình nóng bừng nhìn bóng lưngGiang Vũ:
“Vậy mà dám gọi mình là Tuyết Tình, còn bá đạo mà quyết định mối quan hệ này, không tệ không tệ!”
“Tuyết Tình, tên nhóc chết tiệt tên Giang Vũ kia đâu?”
Ngay lúc đó, một cụ ông có mái tóc hoa râm, tinh thần quắc thước, mặc Đường trang thở phì phì xuất hiện phía sau Kỷ Tuyết Tình.
Ông cụ này tên là Đổng Thiên Bảo, xuất thân từ nhà họ Kỷ, ông từng giữ chức vụ quan chức cấp cao ở cục chiến tranh Giang Đông, sau khi đổi nghề, giữ chức lãnh đạo cao nhất của tỉnh Giang Đông, hiện ông ấy đã nghỉ hưu.
Đổng Thiên Bảo đã nhìn Kỷ Tuyết Tình lớn lên, ông ấy vô cùng yêu thương cô, nghe nói Kỷ Tuyết Tình đại biểu nhà họ Kỷ đến Giang Châu đầu tư, ông ấy cố ý từ tỉnh thành chạy tới ủng hộ Kỷ Tuyết Tình.
Kết quả lại thấy được Kỷ Tuyết Tình mập mờ với Giang Vũ trước mặt mọi người, ông cụ rất tức giận.
“Ông Đổng, con bảo anh ấy về trước rồi, ông tìm anh ấy làm gì?”
Kỷ Tuyết Tình nhanh chóng thu hồi cảm xúc, quay người, cung kính bước tới chào: “Để con uống với ông vài ly”.
“Đừng đổi chủ đề nữa, việc con làm hôm nay quá kỳ cục”.
Ông cụ Đổng tức giận thở phì phì nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Đường đường có thân phận là cô cả nhà họ Kỷ cao quý. đến mức nào, sao có thể tùy tiện có quan hệ mập mờ với một tên nhóc có lai lịch không rõ như vậy?”
“Cái này không gọi là mập mờ, Giang Vũ là bạn trai chính thức của con”. Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc trả lời.
“Vậy càng không được! Cậu ta có thân phận gì, xuất thân như thế nào, gia cảnh như thế nào, còn tài năng của cậu ta ra sao nữa?”
Ông cụ Đổng mở to mắt hỏi: “Người đàn ông xứng đáng với con ít nhất phải có xuất thân từ cấp tỉnh như Lăng Vân, hào môn dòng chính ở kinh đô mới có thể môn đăng hộ đối với con, cậu ta là thứ gì chứ?”
“Con không nhìn vào những thứ này khi tìm kiếm một người đàn ông, chỉ cần con thích anh ấy là đủ rồi”.
Kỷ Tuyết Tình xoa xoa giữa lông mày, cô cũng đau đầu vì sự quan tâm như vậy của trưởng bối.
“Ăn nói hàm hồ, chỉ cần con thích, thì nhà họ Kỷ có thể đồng ý sao?”
Ông cụ Đổng không vui nhìn chằm chằm Kỷ Tuyết Tình: “Đừng nhắc đến ông nội của con, cho dù bố con biết con tìm người như vậy thì cũng muốn giết người!”
“Ông tuyệt đối đừng đem chuyện này nói với gia đình con".
Sắc mặt Kỷ Tuyết Tình hơi thay đổi, cô cầu xin nhìn ông cụ Đổng: “Mặc dù bây giờ Giang Vũ hai bàn tay trắng, nhưng con tin tưởng vào ánh mắt của chính mình.
Thành tựu trong tương lai của anh ấy chắc chắn sẽ vượt qua những người cùng thế hệ với anh ấy, nhưng anh ấy vẫn cần thời gian để trưởng thành”.
“Con bé này, con thích cậu ta thật à! “
Ông Đổng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dậm chân khiển trách: “Thời nay phụ nữ bình thường đều biết cổ phiếu tiềm năng không đáng tin cậy, mà con, con gái của gia tộc quý phái, lại có ý nghĩ như vậy”.
“Thằng nhóc đó cho dù có trở thành người giàu nhất Giang Châu, người giàu nhất tỉnh Giang Đông, hay thậ chí là người giàu nhất cả nước thì cũng không xứng với con".
“Con...”
Kỷ Tuyết Tình mấp máy môi, kiên định nói: “Con tin tưởng anh ấy sẽ không làm con thất vọng”.
“Con tin tưởng cái rắm!”
Ông cụ Đổng tức giận nói: “Ngày mai ông sẽ tìm một số thanh niên tài tuấn thực sự ở Giang Châu, con có thể mang thằng nhóc đó về chỗ ở của ông, để nó hiểu rõ năng lực của mình mà rút lui”.
“Không cần thiết phải làm vậy đâu”. Kỷ Tuyết Tình bất đắc dĩ nhìn ông cụ Đổng.
“Nếu ngay cả những thanh niên ở Giang Châu này. mà cậu ta còn không băng thì hãy cút đi càng sớm càng tốt”.
Ông cụ Đổng không chút nghi ngờ nói: không đưa cậu ta đến đây, ông sẽ nói cho ông nội con biết chuyện này, đến lúc đó xem con còn tùy hứng kiểu gi2?”
“Đừng đừng đừng, con sẽ dẫn anh ấy đến chào hỏi ông là được”.
Kỷ Tuyết Tình vội vàng xua tay, cầu xin: “Ông tuyệt đối không được nói cho ông nội của con biết”.
“Yên tâm đi! Nếu cậu ta thậm chí không thể vượt qua ải của ông, ông cũng lười đem chuyện của cậu ta đi quấy rầy sự thanh tịnh của lão Vương gia”.
Ông cụ Đổng không kiên nhãn xua tay, tức giận nói: “Ông bây giờ già thật rồi, nếu như lúc còn trẻ, ông sẽ dùng một chưởng mà đập chết con cóc muốn ăn thịt thiên nga này”.