CÔ VỢ XINH ĐẸP LẠNH LÙNG CỦA TÔI

“Nhóc con! Tôi đã phái hàng trám cao thủ tỉnh nhuệ của nhà họ Lăng phục kích ở Vọng Giang Các!”

Sau khỉ ném chén trà làm tín hiệu gọi cao thủ phục kích, Lăng Phỉ Dương ngồi lại vào ghế, lạnh lùng nhìn Giang Vũ:

“Đây đều là những cao thủ đã nghỉ hưu của cục chiến tranh đã từng cùng tôi xông pha chiến trận. Cho dù cậu có là nội kình đại sư thì cũng không thể nào toàn thây trở ra ngoài”.

“Biết thức thời thì cứ làm theo những gì tôi nói, nếu không thì tôi liền khiến cậu phải chết không toàn thây!”

“Đã dám tới đây thì sao tôi có thể không chuẩn bị trước được, ông nhìn ra ngoài cửa sổ trước đì!”

Giang Vũ bình tĩnh liếc nhìn đám người cầm đao kiếm xung quanh rồi nói: “Bên tôi có nhiều người hơn, chỉ sợ Lân này ông thua thảm ‘o ĩ ir rồi .

“Không có cô Kỷ chống lưng thì một tên vô dụng như cậu làm gì có bản lĩnh điều động được cao thủ?”

Nghe Giang Vũ nói, Lăng Phi Dương khinh thường: “Cũng không có thế lực nào ở Giang Châu này dám đứng ra bảo vệ cậu đâu…”

“Gia chủ, mau nhìn ngoài cửa sổ!”

Lúc này, có người đột nhiên hét lên sợ hãi ngắt lời Lăng Phi Dương.

Lăng Phi Dương khẽ cau mày, liếc nhìn Giang Vũ đang lộ ra vẻ mặt cợt nhả, sau đó đứng dậy đỉ về phía cửa sổ, ngay lập tức sắc mặt ông ta đã hơi thay đổi.

Ông ta nhìn thấy bên ngoài cửa sổ là một biển người tay cầm vũ khí và đeo mặt nạ đã bao vây Vọng Giang Các.

Ước chừng cũng phải có hàng ngàn người, trong đó có rất nhiều người cầm súng, trang bị của họ còn kỉnh khủng hơn nhiều so với của nhà họ Lăng.

Dù sao nhà họ Lăng cũng xuất thân từ cục chiến tranh cho nên không có gan lén lút giấu súng, nhưng đám người ở bên ngoài lại không hề kiêng dè, thậm chí còn dám lấy súng ra.

“Đó đều là người của cậu sao?”

Lăng Phi Dương hỏi Giang Vũ với vẻ mặt u ám, ông ta không ngờ một đứa ở rể vô dụng trong một gia tộc hạng xoàng lại có thể điều

động được nhiều người như vậy.

Câu hỏi đặt ra là những người này đến từ đâu?

Cho dù Kỷ Tuyết Tình muốn cùng lúc điều động nhiều người như vậy ở Giang Châu thì cũng sẽ rất khó khăn, nhưng Giang Vũ lại làm được.

Lăng Phi Dương có nằm mơ cũng không ngờ đến hai thế lực lớn hiện đang thống trị thế giới ngầm của Giang Châu, Thiên Địa Minh và Tụ Nghĩa Đường, đêu đang nằm dưới quyền kiểm soát của Giang Vũ.

Hai thế lực lớn này tuy thực lực có hạn, nhưng có rất nhiều người sẵn sàng làm tử sĩ.

Nếu hai bên thực sự khai chiến thì nhân lực hiện tại của nhà họ Lăng ở Giang Châu thực sự không thể sánh được với Thiên Địa Minh và Tụ Nghĩa Đường.

“Ông đừng có mà vu oan cho người tốt, tôi không hề quen biết đám người bên ngoài!1′

Đối mặt với câu hỏi của Lăng Phi Dương, Giang Vũ tự rót cho mình một chén trà rồi thản nhiên nói: “Tôi cũng không biết tại sao họ lại tụ tập ở đây. Những người này không phải là người của nhà họ Lăng sao?”

“Chết tiệt!1’

Lăng Phi Dương mắng một tiếng, ông ta không ngờ Giang Vũ lại xảo quyệt như vậy, hơn nữa còn hành động mà không để lại dấu vết gì.

Những người bên ngoài rõ ràng là người của Giang Vũ, nhưng Giang Vũ lại hoàn toàn không để ý tới.

Cho dù hai bên sống mái với nhau, một khi dân tới bị điều tra thì Giang Vũ cũng sẽ không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì, người này quá xảo quyệt.

“Thế nào?”

Giang Vũ nhàn nhã uống trà, ranh mãnh nhìn Lăng Phi Dương: “Bây giờ ông vẫn đang định tấn công tôi phải không?”

“Nhóc con, cậu đừng đắc ý quá sớm!”

Lăng Phi Dương nheo mắt, lạnh lùng nói: “Nhà họ Lăng là danh gia vọng tộc ở tỉnh lỵ, thủ đoạn mà chúng tôi có thể sử dụng chắc chắn nằm ngoài sức tưởng tượng của một con kiến hôi như cậu”.

“Ngoài vũ lực thì tôi còn có vô số cách để khiến cậu và những người xung quanh cậu sống không bằng chết”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi