CỌ XÁT

Phía ngoài không biết ai lái xe không tắt đèn pha, ô tô đi qua, ánh sáng bỗng nhiên lấn vào gian phòng vừa vặn soi rõ khuôn mặt của Hàn Cẩm Thư khiến cô hạ mi mắt theo bản năng.

Tiểu thư tình.

Biệt danh độc nhất vô nhị này thốt ra từ cái miệng vàng ngọc của người đàn ông trước mặt, lưu luyến triền miên, tự nhiên thong thả, tràn ngập sự thân mật và nuông chiều.

Nếu không phải người trước mặt này là Ngôn Độ thì Hàn Cẩm Thư còn thật sự cho rằng anh có tình cảm sâu đậm với cô, sâu đến tận xương, khó mà kiềm chế.

Nhưng trong lòng cô biết rõ, “không ngoan” trong miệng vị Phật sừng sững này nghĩa là gì.

Ngôn Độ không thích cô chơi các trò chơi nguy hiểm, cũng không thích cô mặc quần áo quá mát mẻ, hai điểm này Hàn Cẩm Thư có thể hiểu được. Dù sao thì họ cũng là vợ chồng hợp pháp, cho dù không có tình cảm thì trên mặt cô cũng trát mấy chữ vàng “bà chủ Ngôn thị”.

Hàn Cẩm Thư có thể tưởng tượng, nếu chuyện đêm nay bị đơn vị truyền thông nào to gan đưa tin thì ngày mai cái tít “Bà chủ Ngôn thị xuất hiện giữa đêm tại bãi đua xe, vóc dáng nóng bỏng hút mắt” sẽ tràn ngập trên hàng loạt các trang báo.

Kết hôn mấy năm, Hàn Cẩm Thư mặc dù không nhìn thấu được người đàn ông này nhưng vẫn hiểu phần nào đó tính nết của anh.

Con người Ngôn Độ tàn nhẫn độc ác, tuyệt đối không phải người lương thiện. Anh không để ý đến cô nhưng lại có thói quen không chế mọi điều, trong đó đương nhiên bao gồm cả người phụ nữ của mình.

Sân thi đấu ở phía xa vẫn vô cùng ầm ĩ, ánh đèn chớp giật, tiếng người reo hò như sóng vỗ.

Hàn Cẩm Thư cuối cùng cũng chịu động cơ mặt cứng đờ, cố gắng nở nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, nói: “Thật xin lỗi, Ngôn tổng, quả thật không biết anh sẽ về sớm như vậy. Nếu biết sớm thì em đã…”.

Ngôn Độ rủ mắt, một tay tùy ý day huyệt thái dương, tay còn lại vẫn giữ nguyên tư thế nâng cằm người trong lòng mình. Nghe được một nửa, anh từ trên cao nhìn xuống, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt v e gò má trắng nõn, “Em sẽ thế nào?”.

Làm ơn đi. Chuyện này mà còn phải hỏi sao? Em đương nhiên là sang thành phố bên cạnh thi đấu rồi, trốn anh xa nhất có thể.

Hàn Cẩm Thư thầm mắng trả lại một câu nhưng ngoài mặt vẫn cười trả lời: “Em sẽ tan làm về nhà chờ anh”.

Ngôn Độ đương nhiên biết cô vợ không biết trời cao đất dày của mình đang suy nghĩ điều gì. Anh vẫn tỏ vẻ mặt vô cảm đợi cô ba hoa hết một lượt, cuối cùng mới cười nhạt, ung dung nói: “Hàn Cẩm Thư tiểu thư, đã lâu không gặp”.

Hàn Cẩm Thư: “Dạ?”.

Ngôn Độ cúi đầu tiến lại gần cô, trầm giọng thì thầm bên tai, gằn từng chữ một: “Em càng ngày càng to gan”.

Chỉ cần là người biết động não một chút sẽ nghe được đây không phải lời hay ý đẹp gì. Nhưng mấy chữ nhẹ nhàng bâng quơ thốt ra từ miệng vị thần này thì cho dù không phải lời hay cũng phải biết điều nghe cho hay.

Hàn Cẩm Thư am hiểu sâu sắc đạo lý khi đắp chung chăn, ngủ chung giường với vị bạo quân đây, vì thế vô cùng thức thời trả lời: “Cảm ơn Ngôn tổng đã khen”.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa phòng nghỉ lại vang lên.

Tầm mắt Ngôn Độ vẫn dừng trên mặt Hàn Cẩm Thư, thần sắc lạnh nhạt, vui buồn không rõ, không có động thái nào khác, cũng không hề đáp lại, tựa như hoàn toàn không nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Hàn Cẩm Thư bồn chồn không yên, không nhịn được đành lên tiếng nhắc nhở: “Có người gõ cửa”.

Ngôn Độ vẫn giữ vẻ mặt vô cảm nhìn cô chằm chằm, lặng im hai giây mới lạnh giọng trả lời: “Chuyện gì”.

Giọng nói êm tai của trợ lý Franc truyền đến, vô cùng cung kính: “Ông chủ, chuyện phía này đã xử lý ổn thỏa, ngài cùng tiểu thư có thể rời đi bất cứ lúc nào”.

Đầu ngón tay Ngôn Độ níu lấy chiếc cằm xinh đẹp, “Chơi đủ chưa”.

Hàn Cẩm Thư sững người, khô khan đáp một câu: “Ừm, đủ rồi”.

Dứt lời, Ngôn Độ khẽ buông tay, nới lỏng kìm hãm với Hàn Cẩm Thư. Hàn Cẩm Thư như được tha bổng, lập tức chuồn khỏi lòng anh như cá nhỏ quẫy nước tung tăng. Không đợi đến khi cô vỗ ngực thở gấp thì người đàn ông bên cạnh đã đứng dậy bước đi không thèm quay đầu lại.



Sau đó Hàn Cẩm Thư mới biết được gã tóc bạc bị cô đâm hỏng xe đêm đó là cậu hai nhà họ Khương của Tập đoàn Trung Thiên. Người này không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ có tình yêu sâu sắc với siêu xe. Chiếc xe Ferrari 251GT kia là quà sinh nhật hai mươi tư tuổi của mẹ anh ta tặng, mới nhận được chưa lâu, lái chưa được mấy ngày đã bị Hàn Cẩm Thư đâm hỏng.

“Nghe thảm ghê, chậc chậc”. Nghe Franc nói xong, Hàn Cẩm Thư không kìm được áy náy, “Thế anh ta muốn đền thế nào?”.

Trợ lý Franc ngồi ghế phụ trong phòng tươi cười ôn hòa, nói: “Anh ta vốn dĩ rất tức giận, không đồng ý phương án bồi thương giá gốc mà tôi đưa ra, còn gọi điện cho bố anh ta. Sau đó tôi trực tiếp nói chuyện với Chủ tịch Tập đoàn Trung Thiên, Khương Nghiệp Thành”.

Hàn Cẩm Thư: “Đối phương nói thế nào?”.

Franc: “Khương Nghiệp Thành nói đâm hỏng rồi thì thôi, không cần đền, chỉ cần tiểu thư vẫn bình an là được”.

Kết quả này vừa nằm ngoài dự đoán, nhưng cũng nằm trong dự đoán của Hàn Cẩm Thư.

Ngôn thị hiển hách số một trong giới, là gia tộc mà hào môn thượng lưu tầm thường không thể đánh đồng. Lão cáo già của Tập đoàn Trung Thiên quả nhiên đã tính một món làm ăn không thiệt. Nếu có thể dùng một chiếc xe khiến Tập đoàn Ngôn thị nợ ông ta một ân tình thì đó tuyệt đối là món hời lớn.

Hàn Cẩm Thư cân nhắc thiệt hơn, có phần lo lắng: “Anh không đồng ý đấy chứ?”.

“Không có”. Franc đã làm việc ở Ngôn thị nhiều năm, đã quá quen thuộc với gió tanh mưa máu cùng những biến động bất ngờ của thương giới, khôn ngoan lõi đời, dĩ nhiên sẽ biết chút tâm tư cỏn con này của Khương Nghiệp Thành. Anh ta cười nhẹ nói: “Tiểu thư yên tâm, tôi biết phải làm như thế nào”.

Hàn Cẩm Thư gật đầu, không tiếp tục nói nữa. Ánh mắt cô dần chuyển sang người đàn ông từ đầu tới cuối vẫn không hề lên tiếng.

Ngôn Độ ngồi vắt chéo chân, đôi mắt rủ xuống, thong thả bóc một chiếc kẹo sô cô la bỏ vào miệng.

Hàn Cẩm Thư im bặt không lên tiếng.

Đây chính là Ngôn Độ, cốt cách như ngọc, lạnh lùng nhưng lại thích ngọt. Anh vừa ăn sô cô la vừa xem di động. Ánh sáng còn lại của đèn xe bên ngoài đua nhau lách qua cửa sổ soi rõ góc nghiêng tinh xảo nhưng lặng lẽ như mặt hồ được chấm phá bởi những nét thủy mặc, lộ ra khí chất cao ngạo lạnh lùng nhưng không kém sự phong lưu, cả con người toát ra sự mâu thuẫn cực hạn.

Ngôn Độ thờ ơ hoàn toàn với nội dung câu chuyện Franc vừa nói cho Hàn Cẩm Thư, chẳng một câu chữ nào dấy lên chút hứng thú trong anh.

Hàn Cẩm Thư có phần tò mò, không kìm được lặng lẽ nghiêng mình nhìn lén màn hình di động của Ngôn Độ. Cô nhìn rất chăm chú, giao diện hoa hòe lòe loẹt đủ thứ màu sắc tạp nham, thế mà lại là một trang mạng giải trí vô danh nào đó mà cô chưa từng nghe đến.

Hàn Cẩm Thư: “…”

Hàn Cẩm Thư cũng cạn lời, cuối cùng mới im lặng thu hồi tầm mắt.

Cũng phải.

Trong mắt vị bạo quân tàn nhẫn lãnh khốc này đây thì kẻ hèn như Tập đoàn Trung Thiên quả thật chẳng đáng gì với ăn dưa làng giải trí.

Đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ bù, cánh tay cô chợt cảm giác được lạnh lẽo, hình như là bị kim loại chạm vào.

Hàn Cẩm Thư chuẩn bị chìm vào giấc ngủ liền nhíu mi, quay đầu lại đầy vẻ khó hiểu.

Ngôn Độ đưa di động cho cô, đầu ngón tay gõ lên màn hình, ánh mắt lạnh nhạt, biểu cảm vô tình, từ động tác đến tư thái đều mang vị thế áp đảo của kẻ mạnh, không cho đối phương cơ hội kháng cự.

Hàn Cẩm Thư buồn ngủ híp mắt, không biết anh muốn làm gì, chỉ đành mù mờ nhận chiếc điện thoại vừa đưa đến. Cô cúi đầu nhìn, màn hình hiển thị:

Nội dung: Tay đua lừng danh quốc tế qua đời, quang cảnh hiện trường có thể so với phim kinh dị.

Ảnh minh họa: Vài tấm ảnh bãi đua xe máu me đầm đìa.

Hàn Cẩm Thư nghẹn họng: “…”

Những hình ảnh máu me be bét vừa rồi đều chưa được làm mờ, tất cả đều lọt vào mắt Hàn Cẩm Thư, cô sợ tới mức lập tức tắt phụt màn hình điện thoại. Quay đầu sang bên, Ngôn Độ đã nhắm mắt dưỡng thần, không có ý định nhiều lời với cô.

Hàn Cẩm Thư chưa vơi sợ hãi, ra vẻ trấn tĩnh nhẹ giọng nói rồi đưa trả điện thoại cho anh: “Tỉ lệ xảy ra sự cố khi đua xe rất thấp, em không tin bản thân mình sẽ xui xẻo như vậy. Nè, trả lại anh”.

Ngôn Độ vờ như không nghe thấy.

Hàn Cẩm Thư nhẹ nhàng níu góc áo vest của anh: “Di động của anh”.

Ngôn Độ vẫn nhắm mắt, lạnh lùng không thèm cho cô lấy một ánh mắt.

Hàn Cẩm Thư nhớ đến những hình ảnh máu me vừa rồi chợt cảm thấy buồn nôn, ý xấu dâng lên lại nói: “Anh không lấy là em lấy chơi nhé? Đến lúc đó nếu lướt đến ảnh của nữ minh tinh nào, em dùng tài khoản của anh nhấn thích, có lên hotsearch cũng không được trách em trượt tay”.

Lúc này rốt cuộc Hàn Cẩm Thư cũng thấy bạo quân bên cạnh có chút phản ứng.

Ngôn Độ hé mi mắt nhìn sang người con gái bên cạnh, đôi mắt đen nhánh, âm u vắng lặng, sâu không thấy đáy. Hàn Cẩm Thư thẳng người ngồi đối diện với anh, ánh mắt dũng cảm không hề tránh né.

Hai giây sau, ngoài dự kiến của Hàn Cẩm Thư. Ngôn Độ khẽ cong môi, bất ngờ nở nụ cười nhẹ nhàng như gió mát trăng thanh. Khuôn mặt tuyệt sắc thế gian, không cười đã đẹp, một khi cười là nhất tiếu khuynh thành. Đáng tiếc nụ cười này không hề hiền lành mà chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh sởn tóc gáy.

Ngôn Độ vươn tay, đầu ngón tay thon dài lành lạnh gõ nhẹ trên màn hình di động, ung dung nói: “Lên hotsearch miễn phí một lần cũng không tệ. Nào, em thích một cái cho anh xem”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.



So về độ điên khùng bi3n thái, Hàn Cẩm Thư tự nhận đời này không thể sánh với Ngôn Độ. Cô phục sát đất.

Cuối cùng, Hàn Cẩm Thư không lấy tài khoản của Ngôn Độ để thích ảnh của nữ minh tinh nào. Cô chỉ thầm oán giận vài câu, sau đó ngoan ngoãn giữ điện thoại giúp ông chồng hờ của mình.

Nhà cũ Ngôn phủ nằm trên Nam Sơn ở ngoại ô phía Nam thành phố Ngân Hà, là một tòa trạch viện lớn cổ kính. Giữa khu nhà giàu tấc đất tấc vàng, vậy mà nhà cũ Ngôn phủ lại có đủ nông trường tư nhân, vườn trà tư nhân, nghĩa trang tư nhân… tất cả hợp thành một khu chiếm diện tích nửa ngọn núi.

Hàn Cẩm Thư không thích về nhà cũ Ngôn phủ.

Một là Nam Sơn cách bệnh viện thẩm mỹ của cô quá xa, đi làm không tiện; hai là ở nhà cũ còn có mấy ông bà quản gia lớn tuổi, ngày ngày đều nhắc nhở cô ăn sáng, bớt thức đêm, vì vậy thường ngày cô đều ở căn penthouse của Ngôn Độ trong trung tâm thành phố.

Một sàn lớn 400 mét vuông, phong cách trang hoàng nhạt nhẽo, màu sắc đơn điệu, chỉ một gam màu trắng xám đen lạnh như băng.

Nhạt nhẽo lạnh lùng giống hệt như chủ nhân của nó, không hề có cảm xúc hay sắc thái dư thừa nào khác.

Cũng may hai năm qua đã khiến Hàn Cẩm Thư miễn cưỡng tạo thành thói quen với nơi này.

Cô thay dép đi trong nhà sau đó về phòng ngủ lấy đồ đi tắm, từ đầu đến cuối không hề có giao lưu gì với người đàn ông phía sau.

Căn hộ có mấy phòng tắm, sau khi kết hôn với Ngôn Độ, sinh hoạt thường ngày của hai người có thể nói là vô cùng ăn ý: Dùng phòng làm việc khác nhau, dùng phòng tắm khác nhau, việc ai nấy làm, thân ai nấy lo, không quấy rầy lẫn nhau.

Ngoại trừ sau khi tắt đèn.

Tách!

Hàn Cẩm Thư bật công tác đèn phòng tắm.

Dưới ánh đèn sáng choang, cô soi gương cầm lược cẩn thận chải mái tóc xoăn dài, thuận miệng nói: “Phát âm nhạc”.

Hai giây sau, loa thông tin trong phòng tắm vang lên giọng nữ trả lời: “Ok”.

Phòng tắm trống trải rộng lớn, âm hưởng du dương của ca khúc vang lên. Chải tóc xong, Hàn Cẩm Thư cởi áo hai dây lẫn quần đùi, ngâm nga theo giai điệu ca khúc rồi bước vào bồn tắm.

Bên ngoài phòng tắm.

Căn hộ rộng lớn là vậy nhưng chỉ có phòng tắm là sáng đèn. Trong bóng đêm heo hút, người đàn ông nới lỏng cà vạt, nghiêng người dựa vào vách tường trắng ngoài phòng tắm. Anh đang hút thuốc, nét mặt không có tình cảm, thần sắc lạnh nhạt, không thể đoán được anh đang nghĩ gì.

Tiếng nước tí tách truyền đến qua khe cửa hẹp.

Đốm sáng ở điếu thuốc lá trong tay Ngôn Độ trở thành điểm sáng duy nhất trong bóng đêm.

Hơi nước mờ mịt ấm áp, anh híp mắt, mơ hồ thấy dáng người quyến rũ như đóa hoa yêu kiều nở rộ dưới dòng nước ấm. Tóc đen da trắng, hoa hồng ngậm tuyết trắng, tựa như đóa sen khoe sắc cực hạn giữa ngày hè rực rỡ.

Hút xong điếu thuốc, Ngôn Độ dụi tàn thuốc, tiện tay ném cà vạt sang một bên, bước vào phòng tắm.

Tiếng nước che giấu tiếng bước chân lặng lẽ không nhanh không chậm.

Hàn Cẩm Thư đang thích thú nghịch bong bóng trong bồn tắm, cho đến khi nghe thấy tiếng chốt mở rất nhỏ vang lên, phòng tắm chìm vào bóng tối, lúc này cô mới phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra.

Là Ngôn Độ.

Người đàn ông mỗi lần mây mưa với cô đều không cho phép trong phòng có bất kể tia ánh sáng nào. Xưa đã vậy, lần này cũng không ngoại lệ, đây tựa như một điều kỳ lạ khó hiểu của vị bạo quân này.

Hàn Cẩm Thư không biết nguyên nhân, cũng chưa từng hỏi nguyên nhân, bản thân cô rất biết chừng mừng điều gì nên hỏi điều gì không.

Dù sao thì cuộc hôn nhân của cô và Ngôn Độ chỉ là cuộc trao đổi lợi ích gia tộc. Hôn nhân không tình yêu, đôi bên giữ vững giới hạn, ngoại trừ điều này thì không can thiệp chuyện của nhau. Đây là quy tắc hôn nhân mà cô đặt ra cho chính mình.

Có điều dù hai năm trôi qua, dù đã trải qua rất nhiều lần nhưng Hàn Cẩm Thư vẫn hốt hoảng như lần đầu. Không gian tối thui, không nhìn thấy rõ thứ gì, không nghe thấy gì, chỉ có tiếng nước và giai điệu của vũ khúc Di gan văng vẳng bên tai.

Cô gắng sức hít thở sâu, bình tĩnh để giọng nói không lộ ra sự run rẩy: “Điện thoại của anh em để trên tủ đầu giường trong phòng ngủ. Em vẫn chưa tắm xong, anh…”.

Chưa dứt lời, mùi thuốc lá mát lạnh cùng mùi hương nam tính quen thuốc tiến tới bao phủ lấy cô, xâm chiếm toàn bộ giác quan.

Trái tim Hàn Cẩm Thư đập rộn như sấm, rõ ràng cảm nhận được những vết chai mỏng trên ngón tay của người đàn ông, xúc cảm nhẹ nhàng, thong thả vân vê vành tai cô.

Thân thể cô không chịu được k1ch thích, không chịu sự sai bảo của cô mà lập tức cừng đờ.

Nháy mắt sau đó, miệng cô được đút một viên sô cô la ngọt ngào.

Xúc cảm tê rần hơi ngọt ở môi lưỡi chậm rãi tràn ngập. Ngôn Độ mở miệng, giọng nói trước nay vẫn luôn bình tĩnh giờ đã nhiễm tình triều vô tận, gợi cảm đến đáng sợ: “Tiểu thư tình, bạn học phạm lỗi thì phải nhận trừng phạt”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi