CÓC GHẺ THỊT THIÊN NGA

Tôi trợn tròn mắt nhìn Thẩm Hiếu đạp ga phóng đi, cảm giác thoải mái khi nãy đã hoàn toàn biến mất. Âm thanh điện thoại lại vang lên, lần này tôi thẳng tay cúp luôn. Tôi không còn sức, cũng không có tâm tình ứng phó với Chu Thiến luôn miệng ra lệnh.

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời đã chiếu đến tận giường tôi mới trả lời Chu Thiến.

Lộ Mạn Mạn: Có điện thoại rồi, anh đến lấy đi.

Chu Thiến: Ừ, cảm ơn em.

Đợi một hồi, bên kia lại nhắn một câu:

Chu Thiến: Tối hôm qua em đi đâu vậy? Không nghe điện thoại, tin nhắn cũng không trả lời?

Lộ Mạn Mạn: Hẹn hò.

Chu Thiến: Thật hay giả? [cười to] [cười to].

Lộ Mạn Mạn: [mỉm cười]

Lộ Mạn Mạn: Là thật, nên sau này không có thời gian để giúp anh rồi.

Chu Thiến: [cười to] [cười to] [cười to].

Mặc dù không biết là điểm nào khiến anh ta buồn cười, tôi vẫn tận lực thông báo đến rằng tôi không rảnh rỗi, ai ngờ đối phương hoàn toàn không để trong lòng, ngược lại còn gửi một ID lạ đến.

Chu Thiến: Đây là Wechat của Tống Thước, em thêm bạn bè với cô ấy đi, đến bây giờ cô ấy vẫn không chịu làm lành với anh.

Chu Thiến: Cô ấy không hiểu biết rất nhiều chuyện, chẳng trách mẹ anh xót ruột.

Chu Thiến: Đều là phụ nữ, em rảnh thì khuyên bảo cô ấy đi.

Lộ Mạn Mạn:???

Nhưng mà thật ra tôi cũng có chuyện muốn hỏi Tống Thước.

Tống Thước sau khi chấp nhận lời mời kết bạn của tôi thì lập tức gửi một tin nhắn thoại đến: “Chị Lộ, chị không cần khuyên em, dù sao cũng chưa lĩnh chứng, em không thèm trở về đó đâu.”

Tôi:???

Thôi đi có được không?? Ai thèm quan tâm đến chuyện của các người?

Tôi dứt khoát nói: "Tống Thước, cô biết anh Hiếu cô bình thường thích ăn gì không?"

"Hả?"

Sau khi nói một hồi lâu về Thẩm Hiếu, cô ấy cẩn thận từng chút thăm dò tôi: "Em còn tưởng chị thích Chu Thiến cơ."

"Lúc đó nhỏ tuổi không hiểu chuyện."

"À."

Đợi một hồi, cô ấy lại nói: "Nhưng mà ở cùng với Chu Thiến cũng thật mệt mỏi, chị không thích nữa cũng rất tốt."

"Anh Hiếu thật sự rất rất tốt, nếu không phải..."

Nếu không phải cái gì? Tống Thước cũng không nói tiếp vế sau nữa mà uyển chuyển thở dài tiếc nuối.

Quay về giao diện chính của Wechat, tôi thấy Chu Thiến lại nhắn tin tới.

Chu Thước: Sao rồi? Cô ấy có đồng ý quay về không?

Lộ Mạn Mạn:...

Chu Thiến: Sao lại không nói lời nào?

Tôi nhìn chằm chằm câu hỏi kia một hồi lâu, thật sự muốn chửi tục một trận, đã gõ ra vài lần, cuối cùng cũng không gửi, chỉ gửi cho hắn vài cái tin nhắn thoại.

"Anh Thiến."

"Ừ?"

"Đừng bao giờ để người yêu anh phải quỳ gối."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi