COI MẮT ĐI NHẦM BÀN, TA BỊ ĐỐI TƯỢNG HẸN HÒ BẮT CÓC

“Vụ án 4 năm trước?”

Con ngươi của giám đốc co rút lại, nhưng biểu cảm không thay đổi “Cảnh sát, tôi không hiểu anh đang nói gì”.

Người bình thường đều không chú ý đến con ngươi biến hóa, Tiêu Ngự mở “Đôi mắt chim ưng “ lại nhìn thấy rõ điều đó.

Quả nhiên là lão quan chức vàng bạc, Tiêu Ngự nhìn chằm chằm vào mắt đối phương “Ngươi chắc chắn là không nhớ chư?”

“Tôi thực sự không biết cậu đang nói gì” giám đốc bình thản mở miệng.

Tiêu Ngự không hỏi thêm gì nữa, bắt đầu suy nghĩ.

Đối phương rõ ràng nhớ, tại sao lại nói dối?

Con ngươi biến đổi, nói lên anh ta nhớ rất rõ chuyện này, trong lòng khẩn trương.

Ngươi đang giấu diếm chuyện gì?

Tiêu Ngự nhìn về phía Quách Cường.

“13/09/2017 cảnh sát tiếp nhận báo án, người báo án tuyên bố…”

Quách Cường đem vụ án năm đó và điều tra của cảnh sát đọc một lượt.

Quá trình này, Tiêu Ngự từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm biểu cảm của giám đốc.

Đối phương biểu cảm vô cùng bình tĩnh.

Cũng bởi vì quá bình tĩnh, làm Tiêu Ngự nổi lên nghi ngờ.

Đây là biểu hiện chột dạ, mặc dù giả vờ rất trấn định.

Nhưng thái độ nhìn thẳng không chớp mắt càng thể hiện lương tâm cắn rứt.

Có gì đó không đúng!

Phá án là như vậy, khi người tìm ra 1 vấn đề.

Giống như tìm ra một con gián, nghĩa là có rất nhiều con gián trong nhà bạn.

“OH, các cậu hỏi cái này à?”

Giám đốc điềm đĩnh gật đầu, nói giọng sửng sốt “Tôi nhớ ra rồi, chính xác có chuyện này. Tuy nhiên, nhà hỏa táng chúng tôi cũng đã đệ đơn kiện ngược những người báo án này, họ làm như vậy để tống tiền”.

“Tống tiền?”

Tiêu Ngự cười hỏi “Tống tiền cái gì vậy? ai muốn tống bao nhiêu tiền?”

“Đây…”

Giám đốc biểu cảm thay đổi, lắc lắc đầu “Tôi không thể nhớ rõ chuyện 4 năm trước…’

Là nhớ không rõ, hay là ngươi cố tình chuyển hướng chú ý của cảnh sát?

“Vậy được, chúng tôi có thể vào xem bên trong một lúc không?”

Tiêu Ngự bình tĩnh nói “Ví dụ như lò hỏa táng”.

“Đương nhiên không thể”

Giám đốc nhíu mày” Lò hỏa táng chúng tôi có quy định, người ngoài…”

Lệnh khám xét, được một vị lão hình sự đưa ra khỏi cặp.

Nhìn thấy lệnh khám xét, giám đốc im lặng, biểu cảm của anh ta thay đổi liên tục.

“Chúng tôi không phải đến để dạy luật, dạy đạo lý cho các ngươi”.

Tiêu Ngự thờ ơ” Chúng tôi là cảnh sát, hãy hợp tác điều tra”

Bình thường,lệnh khám xét chỉ được cấp sau khi các tình tiết của vụ án đã được xác nhận, và viện kiểm soát sẽ ban hành các lệnh đó.

Trường hợp đặc biệt,đội hình sự cũng có thể ban hành.

Mặt giám đốc khó coi, nhìn chằm chằm Tiêu Ngự “Đồng chí nhỏ, thực tế cảnh sát các ngươi, có nói đạo lý sao?”

“Đạo lý gì?”

Tiêu Ngự bình tĩnh đáp “Là đạo lý của ngươi lớn, hay là pháp luật của đất nước lớn?”

Giám đốc mặt biến sắc, không nói chuyện nữa.

“Đi”

Tiêu Ngự không quan tâm anh ta nữa, ra khỏi văn phòng, dẫn các cảnh sát viên khác đi kiểm tra lò hỏa táng.

Nếu khi bắt đấu anh chỉ cảm thấy đối phương có vấn đề.’

Bây giờ chắc chắn cả nhà hỏa táng có vấn đề.

Vấn đề không nhỏ!

……….

Đi vào bên trong, đầu tiên là nhà tang lễ, một nhà tang lễ nhỏ, nơi người nhà cử hành tang lễ.

Tiêu Ngự và mọi người tình cờ nhìn thấy một thi thể bị đẩy vào lò thiêu.

Các nhân viên rất ngạc nhiên khi thấy cảnh sát ở đó.

“Đừng căng thẳng, chúng ta chỉ quan sát một lúc”.

Ra hiệu cho hai hình sự ở bên ngoài, Tiêu Ngự,Quách Cường và các nhân viên bước vào trong lò thiêu.

Có tổng hai nhân viên trong đó, họ bị sốc khi nhìn thấy cảnh sát.

Phản ứng của những người này không bình thường.

Nhìn thoáng qua thấy hợp lý, nhưng nếu nhìn kỹ,sẽ phát hiện ra manh mối.

Các nhân viên không bình tĩnh như giám đốc của họ, khi Tiêu Ngự nhìn họ, họ có chút không dám nhìn lại Tiêu Ngự.

Các anh sợ cái gì?

Vẻ mặt của Tiêu Ngự rất bình tĩnh, anh nháy mắt với Quách Cường.

Trong vài giây bên kia đã hiểu và ra ngoài điều tra.

Tiêu Ngự ở trong lò thiêu và theo dõi quá trình hỏa táng.

Nhìn làm da dầu hắn đếu nổi lên!

Lò hỏa táng là điểm dừng chân cuối cùng phải đến trong đời mỗi người.

Lò hỏa táng là địa điểm ai cũng sợ hãi, quy trình hỏa táng cũng rất…

Đầu tiên cho thi thể vào túi bóng dùng 1 lần. các lò hỏa táng cũng được chia thành lò thường và lò xanh, tùy theo số tiền và công nghệ.

Sau khi cho thi thể vào, tiếp theo là quá trình hỏa táng.

Lúc này cơ thể sẽ bị phôi thép hoặc lưỡi dao bẻ gẫy, nội tạng chảy ra ngoài.

“Nếu không bẻ gẫy,xác sẽ bị phát nổ do nhiệt lượng tỏa ra khí đốt”

Sau đó dầu diesel hoặc xăng sẽ được phun lên xác chết và thực sự được đưa vào cửa lò.

Bằng cách này xác chết sẽ được phân hủy hết sau khi đốt tầm nửa giờ.

Tầm một giờ sau, cánh cửa lò hỏa táng gần như cháy đỏ bốc ra nhiều khói trắng, có mùi thịt và xương cháy.

Sẽ có một tấm đẩy đặc biệt để đẩy tro cốt ra ngoài và đưa vào các rãnh kim loại.

Hài cốt biến thành bột xương và vụn xương.

Nếu gia đình yêu cầu, nhân viên sẽ xay hài cốt thành bột, tất nhiên có một khoản phí.

Nếu không, người nhà có thể trực tiếp lấy tro cốt về,

Đây là toàn bộ quá trình hỏa táng.

Bước ra khỏi lò hỏa táng, Tiêu Ngự gần như mất khả năng quản lý cảm xúc.

Hít sâu, trợn mắt.

Không sợ hãi, không sợ hãi.

Chỉ khi dám điên đảo càn khôn, mới dám dũng cảm tiến lên.

Lá gan không đủ lớn, còn đòi làm cảnh sát!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi