CON ĐƯỜNG GIẢI OAN CỦA NỮ PHÁP Y

Khi Cố Dĩ Di trở lại cục, Nhậm Du Nhiên và Yến Quy đang định đến văn phòng thảo luận về vụ án, đúng lúc thấy cô trở về nên mời cô đi cùng. Nhậm Du Nhiên nháy mắt, lòng bàn chân như thể bị bôi dầu bước vào văn phòng, dành thời gian cho cặp đôi kia nói chuyện.Yến Quy nhìn vẻ mặt của Cố Dĩ Di, cảm thấy chuyến này cô đến bệnh viện lông mày lại nhíu chặt hơn một chút, cũng có thể đoán được vì sao cô lại như vậy. Cho nên, nàng nắm lấy tay cô thật chặt, nói: "Tiểu Du nói, chuyện lần này vẫn nên để cô ấy đi, không để em khó xử."Cố Dĩ Di ngước nhìn nàng, nắm lại tay nàng, lắc đầu nói: "Không sao, nếu Cố Thái không nói gì thì em cũng không sao hết, ông ta còn bày ra bộ dạng người cha cao cao tại thượng mà bước đến trước mặt em, thật phiền phức!" Tôn chỉ của cô đối với Cố Thái và người mẹ đã chết của cô chính là "Đừng đến chọc tức tôi", bọn họ không chọc tức cô, tâm trạng cô cũng không lên xuống thất thường, nói thật ra thì trong lòng vẫn còn phiền muộn, nhưng cô thật sự đã không sao từ lâu rồi.Về điểm này, có vẻ mẹ cô còn làm tốt hơn Cố Thái, trước đây chưa từng quan tâm đ ến cô, sau này cô trưởng thành cũng không còn xuất hiện trước mặt cô để gây phiền.Cô lại nghĩ đến người mẹ kế bây giờ là Thường Uyển, không khỏi bật cười.Yến Quy tò mò nhìn cô: "Sao vậy?"Cố Dĩ Di nói với Yến Quy về việc gặp Thường Uyển hôm nay và thái độ của bà ta, hơn nữa còn nói cho nàng biết người mẹ kế này làm việc trong một văn phòng luật nổi tiếng, thường xuyên qua lại với Sở tỉnh và Cục thành phố.Yến Quy im lặng, cuối cùng nói: "Bà mẹ kế này của em không đơn giản."Cố Dĩ Di biết nàng đã hiểu, mỉm cười nói: "Phải không? Trông bề ngoài bà ta rất dịu dàng và hiền hậu, nhưng thật ra bà ta thông minh hơn Cố Thái rất nhiều."Thường Uyển có ý định gì, trong lòng Cố Dĩ Di đều biết hết, cô không phải là kẻ ngốc để tâm trí bị người ta dắt mũi, nếu không thì cô cũng không thể nào lên đến vị trí này khi còn trẻ như vậy.Cố Dĩ Di lại nói: "Vết thương lần này của Cố Thanh Tuyền nặng hơn phỏng đoán, có khả năng tay trái và tai trái có vẫn đề lớn, nếu thật sự là như vậy thì có lẽ cậu ấy rất khó trở thành cảnh sát bằng chính khả năng của mình.""Em định thế nào?"Cố Dĩ Di ngước mắt nhìn Yến Quy, nói: "Dự định? Không có dự dịnh nào cả. Cố Thái và Thường Uyển muốn em nâng đỡ em trai, đúng là quá ngây thơ rồi. Không nói đến chuyện em và Cố Thanh Tuyền không lớn lên từ nhỏ cùng nhau, vốn dĩ là chẳng có tình thân. Cho dù cậu ấy là em trai lớn lên bên cạnh em, em cũng sẽ không nâng đỡ cậu ấy."Vẻ mặt của Cố Dĩ Di rất nghiêm túc: "Chúng ta là công chức nhà nước, cầm tiền lương của quốc gia, chứ không phải công ty của nhà mình mở, muốn nâng đỡ ai thì nâng đỡ. Chúng ta phải có trách nhiệm với đất nước và nhân dân! Đây là giới hạn và nguyên tắc của chúng tôi. Điểm mấu chốt và nguyên tắc! Cố Thanh Tuyền, nếu cậu ấy có năng lực thì có thể tự phấn đấu trở thành cảnh sát, chị gái có quan hệ huyết thống như em đây cũng không giúp được gì!"Yến Quy yên lặng nhìn cô trong hai giây, sau đó mỉm cười dí tay lên trán cô một cái, nói: "Di Di của chị, thanh liêm nhất trên đời!"Nàng bất ngờ có hành động thân mật ở nơi công cộng như hành lang khiến Cố Dĩ Di giật mình, vội vàng nhìn xung quanh không thấy ai mới yên tâm."Chị, cái người này! Ở hành lang còn không đứng đắn!" Cố Dĩ Di khẽ đánh một phát vào cánh tay nàng, quay người sải bước vào văn phòng của Nhậm Du Nhiêm.Yến Quy đi theo sau cô, không nhịn được mà mỉm cười.Hai người bước vào văn phòng, lúc đầu Nhậm Du Nhiên còn trêu chọc: "Các người được lắm, cuối cùng cũng chịu vào đây."Cố Dĩ Di không để ý tới cô ấy, trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, Yến Quy cũng vội vang theo sau.Lúc này đã đến giờ ăn tối, bởi vì có vụ án, nên lại tăng ca trong cục. Yến Quy lấy ra một bản kết quả giám định trước, nói: "Dấu vân tay ở nhà Mạnh Cường chính là của anh ta, và đã có thể xác nhận rằng anh ta đã chết vì tự tử."Đã có kết luận này, Nhậm Du Nhiên nói sơ qua tình hình trước mắt: "Qua kiểm tra các mối quan hệ xã hội và tài khoản của Mạnh Cường, ở quê anh ta có cha mẹ tuổi già sức yếu và còn có một cô con gái đang học tiểu học, vợ trước chê anh ta ngheo nên đi lấy chồng khác, ngay cả con gái cũng không cần. Gần đây anh ta có gửi về cho cha mẹ ở quê một khoản tiền 200 vạn. Liên hệ với ngân hàng thì ngân hàng cho biết, anh ta giao dịch bằng tiền mặt, không tra được anh ta lấy số tiền đó từ đâu. Nhưng về cơ bản có thể xác nhận rằng anh ta được Từ Tinh Dịch thuê để làm việc gì đó và sau khi làm xong việc đã chọn cách tự tử."Nhậm Du Nhiên điều tra các tư liệu khác, nói: "Công việc của Mạnh Cường là vệ sĩ của Từ Tinh Dịch, anh ta chính là vệ sĩ đã vào Kho hóa chất Giai Nghiện trong vụ án Du Lệ Phân, và cũng là người giả làm nhân viên chuyển phát đến giao bưu kiện cho Chi Tinh."Cố Dĩ Di có chút khó hiểu: "Hắn ta làm tất cả chuyện này đều bằng tay Mạnh Cường, bây giờ Mạnh Cường đột nhiên tự sát, chứng tỏ kế hoạch của hắn ta đã hoàn thành rồi? Dễ dàng như vậy sao?"Mục tiêu của Từ Tinh Dịch chính là Lâm Khải và Nhậm Du Nhiên? Vậy Du Lệ Phân có thân phận gì? Tại sao hắn ta lại giết cô ta?Yến Quy lại lắc đầu, nói: "Có lẽ không chỉ như vậy. Mạnh Cường tự sát vào thời điểm này, hẳn là nội dung giao dịch với hắn ta. Mạnh Cường bằng lòng tự tử, có thể chính là vì tiền, gửi nó cho cha mẹ để họ và đứa con gái của anh ta sau này không cần lo cơm ăn áo mặc nữa. ấy để họ hòa thuận với anh ấy""Tôi cảm thấy đến lúc này, có lẽ không cần dùng đến Mạnh Cường nữa, nhưng điều này không có nghĩa là kế hoạch của Từ Tinh Dich đã hoàn thành, có lẽ những chuyện sau này cần phải do anh ta tự mình làm."Nhậm Du Nhiên gõ ngón tay trên mặt bàn, nói: "Sau đây còn phải điều tra quá khứ của Từ Tinh Dịch, xem gia đình hắn ta có liên quan gì đến vụ án không, và Du Lệ Phân có thân phận gì. Những chuyện này đều là những việc phải từ từ và tỉ mỉ, không vội vàng được. Hôm nay chỉ tới đây thôi, hai người cũng tan làm về sớm một chút đi."Yến Quy và Cố Dĩ Di không đi thẳng về nhà mà ăn tối ở phố bán đồ ăn bình dân. Ngày mai là chủ nhật, bởi vì vụ án tiến triển không nhanh, nên họ không cần phải đến cục, có thể nghỉ một ngày.......Vào thứ hai, Lâm Khải đến cục như đã hẹn, ông có cấp bậc cao và thâm niên lâu, là tiền bối có công danh hiển hách, Nhậm Du Nhiên dẫn theo Cố Dĩ Di và Yến Quy, cả ba người ra cổng để đích thân đón ông vào văn phòng của Nhậm Du Nhiên.Ba người này là ba thành viên có cấp bậc cao nhất trong Đội điều tra hình sự của Cục thành phố Tân Hà, Lâm Khải bắt tay từng người và khen ngợi: "Ở Sở tỉnh luôn nghe nói về ba nữ tướng của Cục điều tra thành phố Tân Hà, chỉ hơn nửa năm mà các cô đã nhiều lần phá được các vụ án lớn, chuyện này không chỉ được nghe nhiều ở Sở tỉnh, mà ở các thành phố khác trong tình cũng biết, còn muốn học hỏi theo các cô đấy!"Nhậm Du Nhiên vội vàng khiêm tốn nói: "Đâu có, đội trưởng Lâm, ngài đừng khen chúng tôi như vậy, mấy người chúng tôi so với ngài không là gì cả!"Lâm Khải có thân hình cao lớn cường tráng, tuy đã hơn 50 tuổi nhưng vẫn tràn đầy sức sống, có mái tóc ngắn đen óng, nếu không có nếp nhăn ở khóe mắt, người ngoài nhìn lướt qua cũng không nhận ra ông đã 50 tuổi.Nhậm Du Nhiên rót một cốc nước cho Lâm Khải rồi ngồi xuống đối diện ông, trước tiên hỏi ông về tình trạng của Lâm Lạc Dao: "Cô ấy không sao chứ?"Lâm Khải nói: "Không sao, hôm trước còn hơi sợ, nhưng con bé luôn tỏ rất mạnh mẽ, sau một ngày nghỉ ngơi đã không sao rồi, bây giờ còn nhảy nhót ở nhà."Nghe vậy là, Lâm Lạc Dao không có bóng mờ tâm lý sau vụ nổ, Nhậm Du Nhiên cũng coi như yên tâm hơn một chút.Lâm Khải đặt cốc nước trong tay xuống, hỏi: "Còn chàng trai dũng cảm làm việc nghĩa kia thế nào rồi? Tôi nghe nói hình như cậu ấy bị thương rất nghiêm trọng. Dao Dao cũng rất lo lắng về vết thương của cậu ấy, còn đòi đến bệnh viện gặp ân nhân của mình. Tôi cũng đang định như vậy, nếu không có chàng trai đó, chắc chắn bây giờ Dao Dao không thể lành lặn như vậy, cậu ấy là ân nhân của nhà chúng tôi, chúng tôi nên đến thăm cậu ấy mới phải!"Nghe ông hỏi về Cố Thanh Tuyền, Nhậm Du Nhiên vô thức liếc nhìn Cố Dĩ Di..Cố Dĩ Di vô cùng tự nhiên tiếp nhận chủ đề: "Vào ngày xảy ra vụ án, tôi đã thay mặt Cục thành phố đến thăm, nhưng lúc đó cậu ấy vừa phẫu thuật xong,vẫn còn hôn mê. Nhưng hôm nay chúng tôi đã liên hệ lại với bệnh viện, cậu ấy tỉnh rồi, sau phẫu thuật cũng không có chuyển biến xấu. Chỉ là......"Lâm Khải hỏi: "Chỉ là sao?""Chỉ là dây thần kinh cánh tay trái của cậu ấy bị tổn thương, tiếp sau đó cần phải xem xét phục hồi chức năng. Tai trái cũng có tổn thương nhất định, tuy không hoàn toàn bị điếc, nhưng không lạc quan cho lắm."Vẻ mặt Cố Dĩ Di lạnh nhạt, giọng điệu cũng bình thường, che giấu chuyện mất kiểm soát cảm xúc của Cố Thanh Tuyền khi vừa tỉnh lại và phát hiện ra tình trạng cơ thể mình. Anh là người muốn trở thành cảnh sát đặc nhiệm, nhưng bây giờ vết thương nặng này đã để lại di chứng cho cậu, gần như có thể nói là đã phá hỏng ước mơ của cậu.Khi Nhậm Du Nhiên thay mặt cục gọi điện cho cha mẹ Cố Thanh Tuyền mới biết được những chuyện này, vốn dĩ Cố Dĩ Di còn tưởng rằng Cố Thanh Tuyền sẽ gọi điện hoặc nhắn tin cho mình để khóc lóc kể lể, dù sao đây cũng là giấc mơ của cậu. Nhưng kết quả là cô đã nhầm, Cố Thanh Tuyền không liên lạc lại với cô, ngay cả tin nhắn làm phiền hàng ngày cũng không có nữa.Cố Dĩ Di thở dài dưới đáy lòng, cô không biết bây giờ Cố Thanh Tuyền đang cảm thấy như thế nào, không có cách nào đồng cảm được, nhưng cô đổi lại vị trí rồi nghĩ, nếu là cô, giấc mơ còn chưa bắt đầu đã kết thúc thì chắc chắn sẽ vô cùng đau khổ.Khi Lâm Khải nghe nói Cố Thanh Tuyền bị thương nặng như vậy, mày kiếm lập tức cau lại, trầm giọng nói: "Nghiêm trọng như vậy? Chúng tôi phải đích thân đến thăm! Các cô có thông tin liên lạc của gia đình cậu ấy không? Sau khi trở về tôi sẽ nói với Dao Dao và bàn thời gian đến thăm ân nhân."Thông tin liên lạc đương nhiên có, Nhậm Du Nhiên nói sẽ gửi số điện thoại của bố mẹ Cố Thanh Tuyền đến WeChat của Lâm Khải.Sau khi hỏi về Cố Thanh Tuyền, cuối cùng Lâm Khải cũng sẵn sàng đi vào vấn đề chính."Hôm nay đến đây chủ yếu là vì vụ nổ này. Đội trưởng Nhậm, lần trước cô nói rất có thể là hung thủ muốn trả thù, đây là có ý?"Ánh mắt Nhậm Du Nhiên nghiêm nghị, hỏi: "Đội trưởng Lâm, ngài có quen biết Từ Tinh Dịch không?""Từ Tinh Dịch?" Lâm Khải hơi ngẩn ra, trong mắt nhất thời mơ hồ: "Từ Tinh Dịch nào?Nhậm Du Nhiên nghĩ một lúc rồi chuyển câu hỏi: "Vậy ngài có quen biết Từ Hồng không? Từ Hồng, cựu chủ tịch tập đoàn Giai Nghiên."Vẻ mặt của Lâm Khải lập tức thay đổi, ông mở to mắt nhìn Nhậm Du Nhiên, trong mắt lộ ra vẻ không thể ngờ: "Từ Hồng? Tôi biết. Nhưng...... Không phải một thời gian trước ông ấy đã chết vì bệnh tật rồi sao?""Từ Tinh Dịch chính là con trai của Từ Hồng!"Đồng tử Lâm Khải co rút lại, ký ức mơ hồ hiện lên từ trong tâm trí, cậu bé đứng ở cửa vẻ mặt đầy lo lắng cầu xin ông cứu em gái mình......"Thì ra là cậu ấy......"Nhìn thấy phản ứng này của Lâm Khải, ba người Nhậm Du Nhiên nhìn nhau, đã có thể xác nhận rằng cả gia đình Từ Hồng có liên quan đến một vụ án mà Lâm Khải từng phụ trách."Đội trưởng Lâm, ngài nhớ Từ Hồng, vậy trong sự nghiệp cảnh sát của ngài, có vụ án nào liên quan đến gia đình họ không? Từ Tinh Dịch đã tấn công con gái ngài, rất có thể là để trả thù ngài. Hơn nữa không chỉ là ngài, mà có lẽ hắn ta có ác ý với tất cả cảnh sát, lúc trước còn xuống tay với bạn gái của tôi! Nhưng tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì khi nhìn thấy người này, chứ đừng nói là đắc tội......"Lâm Khải đã phục hồi lại tinh thần trong thời gian ngắn, ông nhìn Nhậm Du Nhiên, cuối cùng nở một nụ cười gượng gạo nói: "Có lẽ cô chỉ là bị giận chó đánh mèo thôi, bởi vì cô hiện đang là đội trưởng Đội điều tra hình sự, nên cậu ấy mới giận chó đánh mèo là cô."Nhậm Du Nhiên sững sốt, nhất thời không phản ứng kịp."Chuyện này phải bắt đầu từ hai mươi năm trước......"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi