CON ĐƯỜNG SỦNG PHU SAU KHI SỐNG LẠI

"Thê Chủ, đã lâu rồi ngài không nói một lời nào với Thư Mặc cả, chẳng lẽ là vẫn bởi vì chuyện của Vân Thư nên còn giận Thư Mặc sao?......"


Cắn răng xông tới trước mặt Tiêu Vãn, khuôn mặt như ngọc của Quý Thư Mặc khẽ nâng lên, hai mắt phiếm nước lóng lánh ủy khuất. Hàm răng nhẹ cắn môi đỏ, giống như muốn nói lại thôi, rồi lại giống như là cố gắng lấy dũng khí thật lớn, nhỏ giọng mở miệng: "Vân Thư phạm phải tội lớn, Thư Mặc đã đuổi hắn về Quý phủ rồi...... Xin Thê Chủ bớt giận, tha thứ cho Thư Mặc."


Lâu rồi không chú ý tới Quý Thư Mặc, không ngờ hắn lại đem nô tài bên người mình đuổi về phủ. Không giống như bình thường, cố ý trở nên xa lạ với Tạ Sơ Thần trước mặt Quý Thư Mặc, mà ngược lại, Tiêu Vãn cố ý ôm eo Tạ Sơ Thần một cách thân mật, chậm rì rì mở miệng: "Chuyện Vân Thư thì qua rồi. Thư Mặc cũng không làm gì sai, sao ta lại có thể giận ngươi được?"



Nhưng đã lâu rồi Thê Chủ không về Mặc Uyên Cư......" Làm sao Quý Thư Mặc tin là Tiêu vãn không giận hắn được, rõ ràng là nàng cố ý tránh xa mình!


"Trên người Sơ Thần có thương tích, một tháng rưỡi này ta sẽ ở Mai Viên chăm sóc hắn nên không về Mặc Uyên Cư." Dưới ánh mắt hơi chấn động của Quý Thư Mặc, Tiêu Vãn mỉm cười, lại nói tiếp, "Lòng dạ Thư Mặc vốn hiền lành, lại nhân hậu, hẳn là sẽ không ăn giấm của Sơ Thần đi."


"......Thư Mặc sẽ không." Quý Thư Mặc trả lời một cách không cam lòng. Tuy hắn không ăn giấm, nhưng hành động của Tiêu Vãn lại làm địa vị trong Tiêu phủ của hắn gặp đầy nguy cơ. Từ sau khi Tiêu Vãn trừng phạt Liễu thị và Tiêu Khinh Như, hướng gió Tiêu phủ đã sớm thay đổi, vị đại tiểu thư Tiêu Vãn này như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Mà hành động ở bên cạnh Tạ Sơ Thần của nàng suốt mười ngày đã làm dâng lên đồn đãi bàn tán khắp nơi trong phủ, họ đều nói rằng hắn không còn được Tiêu Vãn sủng ái nữa.


Nếu hắn cứ không tranh không đoạt, vậy chẳng lẽ Tiêu Vãn sẽ thật sự bị Tạ Sơ Thần đoạt đi sao?


Biết được đã lâu Tiêu Vãn không hề bước chân vào Mặc Uyên Cư, lòng Tạ Sơ Thần cảm thấy áy náy, không nhịn được nói: "Thê Chủ, vết thương của ta đã không còn vấn đề gì nữa rồi, không cần phải chăm ta suốt một tháng rưỡi đâu, cùng lắm thì phái hai gã nô tài tới là...... Ách......!"


  Bị Tiêu Vãn véo mạnh eo, Tạ Sơ Thần đau tới phải rít lên. Tiêu Vãn thấy vậy, vội ôm Tạ Sơ Thần vào lòng, mặt đầy khẩn trương: "Sơ Thần, ngươi không cần cố chịu đừng, ngươi xem đi, vết thương của ngươi còn chưa lành, vừa cử động đã đau rồi...... Thư Mặc, ta ôm Sơ Thần về Mai Viên trước."


Nhìn TIêu Vãn ôm Tạ Sơ Thần rời đi, lòng Quý Thư Mặc trầm xuống, môi mím chặt thành một đường thẳng.


Sau khi Tiêu Vãn về phòng, lại trở lại bộ dáng Thê Chủ hiền lành. Nàng đè Tạ Sơ Thần dưới thân, hung hăng véo gương mặt trắng mềm của hắn, tức giận nói: "Nói tranh tranh tranh, tuyệt đối sẽ không nhường nhịn thì hay lắm, xong rồi bây giờ lại đẩy ta cho Quý Thư Mặc! Sơ Thần à Sơ Thần, tính giác ngộ của ngươi thấp như vậy, không sợ sau khi Thê Chủ ta về bên người Quý Thư Mặc thì sẽ không để ý tới ngươi nữa sao?"


Nàng nói liên hồi, sau lại phát hiện ra Tạ Sơ Thần dưới thân hoàn toàn không có phản ứng, ngược lại dùng vẻ mặt ngơ ngác nhìn mình, gương mặt đỏ bừng dính mồ hôi nóng. Nàng còn tưởng mình lỡ đụng vào người làm hắn đau, vội vàng khẩn trương xin lỗi: "Sơ Thần, rất xin lỗi, ngươi đau ở đâu?"


Tạ Sơ Thần ngơ ngác nhìn Tiêu Vãn nữa đè lên người mình, lộ ra da thịt bóng loáng, ánh mắt chột dạ nhìn đi chỗ khác, cũng không nói gì. Ai ngờ, lại thấy Tiêu Vãn định cầm lấy gối đầu trên giường, mặt lập tức trắng bệch.



"Thê......"


Tiêu Vãn chỉ là muốn chỉnh lại gối đầu , làm cho Tạ Sơ Thần gối đầu thoải mái hơn một chút, ai ngờ tay vừa run lên, bên trong bỗng rơi ra một cuốn sách ố vàng. Vốn còn không sao, ai ngờ, sách lại lăn hai vòng trên giường, "Lạch cạch" một tiếng mở ra trước mặt Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần, một hình ảnh nam nữ giao điệp chói lọi rơi vào trong mắt hai người.


Tạ Sơ Thần kinh hoảng, vội vàng muốn giấu sách cấm lại, ai ngờ Tiêu Vãn vừa liếc một cái liền đoạt vào tay. Nàng tùy ý lật vài tờ, trái tim thì nhảy lên thình thịch không ngừng, trên mặt lại nghiêm trang đàng hoàng hỏi: "Sơ Thần, sao ngươi lại đọc loại sách như thế này!"


Thấy lời nói của Tiêu Vãn nghiêm khắc, sắc mặt không vui, Tạ Sơ Thần vội vàng giải thích: "Là cha trước khi đi đã đưa cho ra, bảo Sơ Thần học tập cẩn thận, hầu hạ Thê Chủ......" Hắn nói xong, lại sợ Tiêu Vãn cho rằng mình học thủ đoạn dụ dỗ Thê Chủ, vội bổ sung: "Nhưng Sơ Thần tuyệt đối không có xem!"



Bởi vì chột dạ, đôi mắt trốn tránh mà nhìn xuống, vành tai nháy mắt đỏ bừng.


Làm một kẻ chơi bời lêu lổng, ăn chơi trác táng, Tiêu Vãn đã từng cất chứa những thứ sách cấm còn "nóng" hơn so với thứ này nhiều. Nhưng từ sau khi sống lại, Tiêu Vãn hoàn toàn thay đổi, không còn xem lại loại sách khiến mặt đỏ tim đập này nữa, ai ngờ, Tạ Sơ Thần trong sáng đến như vậy lại trộm cất loại sách này muốn học?!


Tượng tưởng đến việc Tạ Sơ Thần học những động tác này để hấp dẫn mình, Tiêu Vãn phát hiện trái tim tâm tư đen tối của mình lại rục rịch tiếp. Sợ mình dọa tới bé thỏ trắng nhỏ nhắn này, nàng xụ mặt: "Xem loại sách này không tốt cho cơ thể, ta tịch thu."


"Nhưng cha nói......"


"Ngươi muốn học thì chờ thân thể khỏe lại đã rồi ta dạy cho ngươi." Tiêu Vãn hôn lên môi hắn, cười nói, "Dạy ngươi ở trên giường."


Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã tới mùng một tháng chin. Khi trời mới tờ mờ sáng, Tiêu Vãn đã dậy rửa mặt chải đầu, cũng dưới sự hầu hạ của Tạ Sơ Thần, mặc vào Trực Cư màu trắng do tự tay hắn làm ra.


Cái Trực Cư này chính là được làm tự tơ lụa nhất thượng đẳng màu trắng thuần của Y Phô Tạ Tưởng, phía trên mặt vải mềm mại mịn màng, nhẹ nhàng mà thoáng khí. Tay áo rộng, đai lưng màu hồng nhạt bó sát người vòng lấy eo thon, không giống với Khúc Cư thướt tha, vạt áo thẳng mở rộng của Trực Cư không chỉ làm lộ ra dáng người yểu điệu của Tiêu Vãn, càng mang tới cho người ta một loại vẻ đẹp đơn giản mà không mất đi sự quý phái.


Làn váy phía trên lay động, sợi tơ màu hồng đào được chính đôi tay điêu luyện của Tạ Sơ Thần thêu lên thêm một đóa hoa mai, khi Tiêu Vãn đi lại, bông hoa mai ấy như đón gió lạnh từ từ nở rộ, thướt tha, tạo ra một thứ hương khí cổ kính thanh nhã, cao quý.


Người đẹp vì vải, Phật đẹp vì vàng. Kiểu trang trí này được đổi mới hoàn toàn, khiến cho dung nhan như ngọc của Tiêu Vãn càng trở nên tuấn tú, mang theo khí chất nho nhã thư sinh.


Ánh mắt Họa Hạ sáng lên, nhịn không được khen: "Tay nghề Tạ công tử đúng là không tệ, tiểu thư mặc bộ đồ này cứ như biến thành người hoàn toàn khác vậy, thật sự quá xinh đẹp!"


Bị Họa Hạ khen ngợi một cách trắng trợn như thế, Tạ Sơ Thần đang giúp Tiêu Vãn vuốt phẳng lại váy liền ngước mắt, nhìn dáng người thon dài tuấn tú của Tiêu Vãn, gương mặt bất giác đỏ ửng: "Thê Chủ vốn đẹp, đương nhiên mặc cái gì cũng đẹp hết."


Hoa Mai ở Đông Ngụy có phẩm chất cao khiết khiêm tốn, càng không sợ rét lạnh, đứng đầu mùa xuân, đứng ngạo nghễ trong tuyết lạnh thể hiện sự kiên cường, mà Tạ Sơ Thần lấy hoa mai trên bộ Trực Cư này làm ẩn dụ, ám chỉ Tiêu Vãn giống như bông hoa mai mùa xuân duy nhất của thiên hạ, trở thành người chiến thắng kinh diễm nhất của kì thi này.


Nhìn sắc mặt mệt mỏi và đôi tay sưng đỏ của Tạ Sơ Thần mấy ngày nay, trong lòng Tiêu Vãn sinh ra một cảm giác ấm áp và cảm động dạt dào. Nàng nắm bàn tay của Tạ Sơ Thần trong lòng bàn tay mình, cười nói: "Sơ Thần, cảm ơn ngươi, ta chắc chắn sẽ không phụ kỳ vọng của ngươi!"


Kỳ thi đình tổ chức trong Điện Kim Loan, chính nữ hoàng ra đề, giám thị chấm bài thi. Thi đình chỉ có một đề luận, giờ Tỵ bắt đầu, giờ Mùi bắt đầu thu bài để nữ hoàng chấm.


Gần như các thí sinh đều cho rằng bài thi nên nộp càng sớm càng tốt, sẽ có lợi hơn, tạo ấn tượng tốt cho nữ hoàng. Dù sao thì khi nữ hoàng chấm bài mệt rồi sẽ mất kiên nhẫn. Mà các thí sinh trừ khi làm ra một bài thi có điểm gì đó cực kỳ hấp dẫn và đặc biệt. Nếu nữ hoàng chấm bài mệt rồi, những bài còn thứ sẽ để cho tám giám thị chấm nốt.


Giờ Tuất, nữ hoàng sẽ đọc ra mười cái tên trúng tuyển xuất sắc nhất, sau đó sẽ tiến hành thi vấn đáp một sách luận duy nhất. Cuối cùng sau khi đã giải sách luận xong, nữ hoàng sẽ bình chọn ra người đứng đầu khoa cử năm nay.


Mà nhị giáp và tam giáp sẽ được tám vị giám thị kia xem xét rồi chọn sau. Ngày tiếp theo là công bố.


Trong tam giáp, một giáp ba người, thứnhất là Trạng Nguyên, thứ hai là bảng nhãn, thứ ba là thám hoa, hợp lại gọi làtam đỉnh giáp, là mục tiêu cuối cùng của học sinh đã phấn đấu rất nhiều năm.


Được ghi danh bảng vàng, sau khi được trao chức quan, sẽ nở mày nở mặt, rạng rỡ tổ tông, cẩm y ngọc thực, áo lụa ngựa cưỡi, danh lợi đều có. Những thứ đó đều là ước mơ trong tương lai mà mọi thí sinh đều muốn đạt được!


Khi xe ngựa Tiêu phủ đã đi tới cung, đã có mấy trăm thí sinh khác mang tâm tình kích đông, mặc trang phụ đẹp đẽ hoa lên, chờ ở ngoài cửa cung.


Gần đây nữ hoàng đều thích áo váy, còn Khúc Cư đã sớm bị thời đại bỏ rơi, không có người hỏi thăm, càng miễn bàn tới Trực Cư mới được Y Phô Tạ Tưởng đẩy ra, dưới sự âm thầm chèn ép của Sở Mộ Thanh, đến nay vẫn không có ai mua. 




Chỉ chốc lát, tiếng chuông giờ Thìn được đánh lên, bầu trời xám xịt dần hiện ra ánh sáng nhè nhẹ. Trong sự mong chờ nhón chân của các thí sinh, Lễ Bộ Thượng Thư Thôi Minh Ngọc cầm danh sách thí sinh đi ra. Bà đứng ở cửa cung, dựa theo thứ tự thi hội để điểm danh, những người tới trễ thí tương đương với bị hủy bỏ tư cách thi đình.


"Tiêu Vãn."


"Có!"


Khi điểm danh tới Tiêu Vãn, ánh mắt mọi người đều tập trung tới vì nữ tử làm nổi lên sóng gió to lớn trong kinh thành, thấy nàng không mặc loại áo váy chính thống, mà là một bộ cẩm trang màu trắng thuần chưa bao giờ thấy qua, trông giống như Khúc Cư, làn váy thướt tha, thẳng tắp rũ xuống, so với loại váy áo hoa mỹ xưa thì cực kỳ đoan trang và cao nhã.


Mà trên làn váy lại có nhiều hơn một đóa hoa mai, khi nàng bước đi thì nở rộ, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, đặc biệt là những người mặc váy áo cũng thêu hoa mai, nhưng trước mặt Tiêu Vãn thì lập tức ảm đạm mất đi màu sắc.


Không thể không nói, giờ phút này Tiêu Vãn thật sự ngọc thụ lâm phong, dáng vẻ vẫn như vậy, nhưng mỗi động tác, mỗi cử chỉ lại hiện lên một loại phong hoa không thể miêu tả nổi. Nhưng thi đình thì cần đến tài hoa, bản lĩnh, mà không phải vì gương mặt xinh đẹp của mình!


Lúc này, trong lòng các nàng tuy khinh thường Tiêu Vãn cố ý trang điểm, mong muốn nữ hoàng chú ý, nhưng thật ra nội tâm lại điên cuồng hâm mộ bộ đồ và sự trang điểm khéo léo của Tiêu Vãn, cho rằng nếu mình mặc bộ đồ xuất sắc như vậy, trang điểm lên chắc chắn sẽ đẹp hơn cái bao cỏ này nhiều!



Điểm danh ba trăm thí sinh xong, Thôi Minh Ngọc khép danh sách trong tay lại, cao giọng nói: "Chư vị thí sinh, mới theo ta tới Kim Loa Điện diện thánh*. Chú ý, theo con đường tiến cung tuyệt đối không được ồn ào, nếu không thì lập tức huy bỏ tư cách thi đình, trục xuất ra khỏi cung."


(Candy: Diện thánh: Ra mắt vua)


Vừa nghe tới sắp được diện thánh, các thí sinh kích động, khẩn trương không thôi, có những người thì ánh mắt cực nóng bỏng, lóe ra sự tự tin đối với việc được kim bảng đề danh.


"Tiêu tiểu thư."


Khi đi theo Thôi Minh Ngọc qua cửa cung đỏ thẫm, Tiêu Vãn chợt thấy một nữ tử chậm rãi bước tới, đi bên cạnh mình, Đây đúng là đệ nhất tài nữ Lý Nhược Hoa.


Lý Nhược Hoa trước mắt mặc một bộ áo màu xanh ngọc lục, đóa hoa mai bên viền áo, viền váy có màu xanh sẫm, tóc dài đen nhánh búi thật cao, cài bởi vô số trâm ngọc xanh.


Khuôn mặt mỉm cười như Nga Mi, lông mày tựa trăng non, cổ tay trắng nõn mang theo hai chiếc vòng tay đỏ như châu ngọc, có thể thấy được trước khi ra cửa nàng đã vì cuộc thi đình này mà ăn diện lộng lẫy, muốn thể hiện tốt trước mắt nữ hoàng.


Khi Tiêu Vãn chưa tới sân chờ, Lý Nhược Hoa đúng là được mọi ánh mắt kinh diễm của mọi người. Ai ngờ Tiêu Vãn vừa tới, chẳng những có cùng hoa mai với mình, còn hạ thấp hoàn toàn bộ áo váy xanh sẫm mình cố tình đặt may ở Cẩm Tú Y Các.


Trong nháy mắt, nàng lại thành phụ trợ cho Tiêu Vãn, làm hai cái lá xanh cho hoa mai của nàng ta?! Cái này làm cho đệ nhất tài nữ thích nổi bật lập tức không cam tâm!


"Đã từng xem qua bài thi hội của Tiêu tiểu thư, đúng là giải thích cực thông minh, không giống người thường." Lý Nhược Hoa cười nhạt, tự tin nói, "Bất quá đây là thi đình, chỉ sợ sẽ không có cơ hội để Tiêu tiểu thư thể hiện tài năng rồi."


Lần này người xếp hạng một là Lỹ Nhược Hoa, là thí sinh được danh hiệu hội nguyên trẻ tuổi nhất của Đông Ngụy. Lần này, vốn tưởng sau khi yết bảng, thanh danh tài nữ của mình sẽ càng lan xa. Ai ngờ Tiêu Vãn mới đứng thứ năm mươi thôi đã cướp mất ánh mắt của mọi người trong kinh thành. Cho dù là ngõ lớn ngõ nhỏ hay là ở trong triều đình, tất cả mọi người đều chỉ thảo luận về Tiêu Vãn, rửa mắt chờ mong thành tích thi đình của nàng ta, chỉ có cực kỳ ít ỏi người mới nghĩ tới việc nàng giành hạng nhất thi hội chứ!


Mà khi nàng xem bài thi hội của Tiêu Vãn, lập tức càng không cam lòng! Tiêu Vãn được điểm tối cao bài luận, còn cao hơn mười lăm điểm so với nàng! Nếu không phải thành tích của bài thứ hai của Tiêu Vãn quá bình thường, nàng ta có khả năng đã uy hiếp tới vị trí thứ nhất của nàng rồi!



Cho nên lần thi sách luận của thi đình, nàng tuyệt đối không cho phép mình thất bại! Mặc kệ Tiêu Vãn thực sự học tập hay là mượn đông chép tây, nàng đều sẽ đem hết toàn lực đánh bại nàng ta, trở thành đệ nhất danh xứng với thực! Trở thành Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đông Ngụy!


Cảm thấy khinh bỉ vị tài nữ kinh thành này lại chủ động nói chuyện với mình, Tiêu Vãn cười nhạt: "Khoa cử là một loại phương thức nữ hoàng bệ hạ chọn nhân tài, bây giờ học sĩ thâm gia thi đình vì tài hoa nhiều hơn người xuất sắc, Lý tiểu thư tuy là tài nữ nổi danh kinh thành, nhưng nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*, quá tự phụ chưa chắc đã là chuyện tốt."


(Candy: Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Người tài còn có người tài hơn, trời cao còn có người cao hơn.)


Thấy Tiêu Vãn ngu xuẩn cuồng vọng dám mỉa mai mình, Lý Nhược Hoa luôn được người khác nâng trong tay cảm thấy tức giận, trên mặt hiện lên vẻ khó chịu. Nàng vừa muốn lớn tiếng bác bỏ, đã nghe thấy từ xa truyền đến một tiếng la vang dội: "Mời các thí sinh vào điện!"


Lệnh vừa ra, nàng ta vội thu lại cảm xúc, nhắm mắt theo đuôi Thôi Minh Ngọc bước vào Loan Điện.


Bên trong Kim Loan điện vừa khí phách vừa rộng lớn, hai tầng đều có bốn con kim lân cúi xuống, mà mỗi con kim lân bên cạnh đều có khắc một hình tiên nhân. Kiến trúc điêu khắc tinh xảo, huy hoàng độc đáo.


Phía trên đại điện, ở giữa là ngự đài cao hai mét. Lúc này, đương kim nữ hoàng Sở Thiên Duyệt đang ngồi nghiêm chính trên ghế rồng. Bà mặc hoàng phục, mặt lộ vẻ nghiêm nghị, có cảm giác không giận mà vẫn tự uy nghiêm, khí thế vương giả thiên hạ. Mà hai bên cạnh bà là tám vị giám thị và hai thị vệ cung đình.


Tư thế uy nghiêm như vậy làm các thí sinh sợ tới mức quỳ xuống, sợ hãi cúi xuống, hành lễ chín lần.


"Thảo dân tham kiến Ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."


"Các vị cống sĩ không cần đa lễ, xin đứng lên." Sở Thiên Duyệt hơi mở miệng, theo thường lệ nói một chút quy tắc thi đình. Mà giờ phút này, các thí sinh lần đầu tiên nhìn thấy nữ hoàng nên đều kích động, có một số thí sinh nhút nhát thì run cả chân. Có chút khẩn trương câu nệ, khi nữ hoàng dạy bảo, chỉ lo cúi đầu nín thở. Cũng có những người trấn định tự nhiên, khí khái thẳng thắn chính trực.


Các nàng không hề biết, tất cả mọi thứ đều đi vào mắt Sở Thiên Duyệt và các vị quan hết, mà ngay từ khi các nàng tiến cung, trận thi đình này đã bắt đầu lập tức rồi, hơn nữa còn đánh giá điểm ngay từ biểu hiện của các nàng.


Nhìn thấy lần này có mấy chục thí sinh có thể lộ ra bộ dáng trầm ổn khi diện thánh, trong mắt Sở Thiên Duyệt không khỏi hiện lên sự mong đợi. Nhưng khi thấy trong đám người xuất sắc ấy có Tiêu Vãn, trong lòng bà bất giác kinh hãi.


Khi tới Tiêu phủ bàn chuyện, Sở Thiên Duyệt cũng đã gặp qua Tiêu Vãn vài lần. Trong trí nhớ của bà, Tiêu Vãn mỗi khi gặp bà đều căng thẳng, khẩn trương tới mức cà lăm luôn. Nhưng hôm nay, ánh mắt nàng nhìn thẳng, vẻ mặt tự tin, mà

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi