CON ĐƯỜNG SỦNG PHU SAU KHI SỐNG LẠI

"Vãn nhi, mấy ngày này đi thi vất vả." Đang lúc Tiêu Vãn bị người vây kính rượu nói chuyện, Quý Hiểu Phong bỗng cầm chén rượu, thân thiết nhiệt tình đi tới.


Tiêu Vãn bị rót không ít rượu, gương mặt trắng như ngọc phiếm chút màu hồng, nhìn có vẻ đã ngà ngà say. Nàng liếc nhìn Quý Hiểu Phong, mắt mơ màng run lên, đột nhiên có chút xin lỗi, mở miệng: "Nhạc mẫu, thật là ngượng quá. Trước đó ngài nói hy vọng mẫu thân có thể an bài cho đại tỷ chức vị Công Bộ thị lang này, nhưng ta không muốn đại tỷ đi cửa sau nên đã cự tuyệt. Khi đó, ta nghĩ là đại tỷ tài hoa hơn người, thông minh lanh lợi, nhất định có thể thăng chức bằng chính khả năng của mình. Không ngờ bây giờ bệ hạ lại phong ta làm Công Bộ thị lang, đoạt mất chức quan vốn là của đại tỷ. Ngài sẽ không vì vậy mà giận ta chứ?"


Tiếng nói của Tiêu Vãn vừa dứt, ánh mắt mọi người lập tức nhìn chăm chằm Quý Hiểu Phong và tam tỷ muội Quý gia, dưới biểu tình ngạc nhiên không hiểu gì của bọn họ, mọi người lộ ra ánh mắt bất mãn và khinh thường.


Nhưng người ta nói "Say rượu chỉ biết nói thật". Trong lời nói của Tiêu Vãn có sự chân thành, nhưng rõ ràng là vạch trần cho mọi người biết rằng Quý Hiểu Phong từng muốn lợi dụng thủ đoạn này để an bài đại nữ nhi vô dụng của mình vào Công Bộ.


Công Bộ Thượng Thư Hứa Mẫn là bạn tốt của Tiêu Ngọc Dung, lúc này nghe được Tiêu Vãn nói vậy, bà nhíu mày nhìn Quý Hiểu Phong và Quý Lập Dĩnh, nghiêm nghị mở miệng: "Quý đại nhân, thật sự có chuyện này sao? Ngài phải biết rằng bệ hạ không cho phép hối lộ và đi cửa sau."


Năng lực của Quý Hiểu Phong, bà đã sớm được nghe Hộ Bộ Thượng Thư càu nhàu về rồi, bà ta luôn ham ăn biếng làm khi ở Hộ Bộ. Khoảng thời gian trước còn muốn nhét đại nữ nhi vô dụng của mình vào Hộ Bộ làm Chủ sự thất phẩm, kết quả là sau khi khảo sát mấy ngày, phát hiện năng lực quá kém, bị Hộ Bộ Thượng Thư uyển chuyển cự tuyệt.


Không ngờ bây giờ, Quý Hiểu Phong lại có suy nghĩ muốn nữ nhi của mình làm ô uế vị trí tứ phẩm Công Bộ thị lang?


Nếu không phải Quý Hiểu Phong là thông gia với Tiêu Ngọc Dung, bà đã không khách khí mắng cho bà ta một trận đừng mơ mộng hão huyền rồi!


Bị Tiêu Vãn vạch trần chuyện đi cửa sau trước mặt mọi người, Quý Hiểu Phong thân là tứ phẩm Hộ Bộ Thị Lang, sắc mặt bà ta lập tức đỏ lên, cảm thấy mặt mũi mình mất hết rồi.


"Hứa đại nhân, là hiểu lầm thôi." Quý Hiểu Phong xấu hổ cười cười, giải thích, "Ta chỉ là từng nói với Vãn nhi rằng vị trí Công Bộ Thị lang còn thiếu người chứ không phải là muốn đi cửa sau, là Vãn nhi hiểu lầm ý ta. Vãn nhi còn trẻ đã trở thành Công Bộ Thị lang, thông minh, là rồng trong đám người, sao có thể so sánh với Lập Dĩnh."


Hứa Mẫn âm trầm nhìn Quý Hiểu Phong, nhưng cũng không vạch trần động tác nhỏ sau lưng của bà ta, chỉ là nói một cách có ý đồ: "Là hiểu lầm thì tốt. Thật ra, đại tiểu thư chỉ cần có biểu hiện xuất sắc ở Hàn Lâm Viện, rất nhanh sẽ được đề bạt."


Sau khi nhìn thấy bài thi hội của Tiêu Vãn, Hứa Mẫn rất thưởng thức tài hoa của Tiêu Vãn, cho nên rất mong sau này nàng có thành tựu ở Công Bộ. Mà lời nói vừa rồi của nàng, rõ ràng đã nói rằng Quý Lập Dĩnh không có năng lực, thế nên đến nay vẫn chỉ là cửu phẩm của Hàn Lâm Viện, cách biệt một trời với Tiêu Vãn.


Quý Hiểu Phong xấu hổ cười cười, vừa mới muốn gật đầu nói phải, lại nghe thấy âm thanh say khướt của Tiêu Vãn lẩm bẩm vang lên: "Nhạc mẫu, của hồi môn đó, ta đang thiếu hụt kinh tế, chưa thể bỏ vốn mở cửa hàng chi nhánh giúp nhị tỷ được, ngài sẽ không trách ta chứ...... Hôm đó ngài và Thư Mặc đều giận ta...... Thư Mặc cũng không chịu về phủ với ta......"


Không đợi Tiêu Vãn nói xong, Quý Hiểu Phong vội kéo Tiêu Vãn đang hồ ngôn loạn ngữ lại, vội nói: "Vãn nhi, ngươi say rồi, sao nhạc mẫu có thể trách ngươi được."


"Không trách ta thì tốt rồi." Liên tục nấc vài cái, Tiêu Vãn ngây ngốc cười cười, "Hai cửa hàng ta đưa cho nhạc mẫu hai năm trước, bây giờ kiếm được sinh ý thật lớn. Vãn nhi dù không được một phần lợi nhuận nào cả, nhưng rất mừng trong lòng. Bây giờ, Vãn nhi công thành danh toại, nguyện ý vì nhạc mẫu và tỷ tỷ cống hiến sức lực......"


Hai năm trước, chuyện Tiêu Vãn mua hai cửa hàng tặng cho Quý gia, nàng không để ai biết, mọi người đều nghĩ rằng tỷ muội Quý gia tự mình cố gắng kiếm tiền. Không ngờ hóa ra tiền này là Tiêu Vãn bỏ ra, nhưng mà lợi nhuận mấy năm nay Quý gia lại không cho Tiêu Vãn một đồng nào cả?! Bây giờ còn vội vàng hỏi nàng đòi tiền, không trả tiền thì Quý Thư Mặc còn tức giận không chịu về phủ?


Bây giờ, dưới những lời nói say khướt của Tiêu Vãn, những chuyện cũ cứ thi nhau bị vạch trần, gián tiếp chỉ rõ Quý gia vô cớ gây rối, tham tiền tài của Tiêu gia.


Thấy mọi người bàn tán, nghi ngờ nhìn mình, Quý Hiểu Phong cảm thấy da đầu tê dại, không còn mặt mũi nữa, cà lăm giải thích: "Vãn nhi, ngươi hiểu lầm rồi...... Lợi nhuận cửa hàng ta đâu có không cho ngươi đâu......"


"Đúng vậy Thê Chủ, ngài hiểu lầm mẫu thân rồi." Quý Thư Mặc dịu dàng tiến tới, muốn giục Tiêu Vãn đang say bí tỉ không biết gì, đứng còn không xong này về, có ý muốn lấy lại hình tượng hiền lương thục đức của mình trước mặt mọi người. Ai ngờ, tay cầm chén rượu của Tiêu Vãn run lên, ly rượu mạnh kia liền đổ xuống ngực hắn.


Còn chưa kịp phản ứng lại, bỗng thấy Tiêu Vãn cúi xuống, thống khổ nôn khan. Trong lòng hắn hoảng hốt, theo bản năng đẩy Tiêu Vãn lui về sau mấy bước, khủng hoảng muốn quệt đi nhưng thứ dơ bẩn Tiêu Vãn phun ra trên người mình.


Tạ Sơ Thần đứng một bên luôn chú ý tới Tiêu Vãn, thấy Tiêu Vãn bị Quý Thư Mặc đẩy ra, lung lay muốn ngã xuống đất, mặt trắng bệch. Lúc mọi người còn đang kiêng kị, hắn vội chạy tới, đỡ lấy Tiêu Vãn mềm nhĩn, lấy khăn gấm ra lau đi vết rượu bên miệng nàng.


Tiêu Vãn nôn khan nửa ngày, không phun được gì ra. Rất lâu sau, nàng dựa vào Tạ Sơ Thần để đứng lên, áy náy nói: "Tửu lượng của Vãn nhi không tốt lắm, làm các vị chê cười rồi. Hôm nay, cảm ơn các vị đã tới Tiêu phủ ăn mừng, nhưng tiếc là ta không khỏe, không thể chiêu đãi các vị. Vô cùng xin lỗi......"


Nói xong, nàng mềm oặt ngã xuống người Tạ Sơ Thần, mắt mơ màng, mày nhíu chặt, đôi tay trước ngực như vô cùng khó chịu. Tiêu Ngọc Dung thấy vậy, vội chủ trì, bảo Tiêu Vãn về phòng nghỉ ngơi.


Quý Thư Mặc bị Tiêu Vãn đổ đầy rượu, cả người ướt sũng. Trong hoàn cảnh quẫn bách như vậy, trong lòng hắn nghiến răng nghiến lợi oán trách Tiêu Vãn, nhưng trước mặt bao nhiêu người, hắn vẫn ra vẻ dịu dàng tới muốn đưa Tiêu Vãn về phòng.


Mấy ngày nay hắn không thể biểu hiện gì trước mặt Tiêu Vãn, bây giờ Tiêu Vãn say bí tỉ không biết gì, đúng là cơ hội tốt để chủ động tiếp cận Tiêu Vãn!


Ai ngờ, Tiêu Vãn như bùn bám chặt trên người Tạ Sơ Thần, liều chết ôm Tạ Sơ Thần không buông tay, mà Tạ Sơ Thần lại kiên quyết tỏ vẻ mình có thể tự chăm sóc Thê Chủ.


Vì thế, Quý Thư Mặc đầy mùi rượu đứng cô đơn tại chỗ, cảm nhận được ánh mắt kỳ quái từ khắp các phía, trong đó còn có bốn ánh mắt của mẫu thân và ba tỷ tỷ như muốn chất vấn hắn.


Nhất thời, gương mặt trắng như ngọc của hắn trở nên đỏ bừng vì xấu hổ. Quý Thư Mặc vội cúi đầu, vội rời khỏi đại sảnh. Cho dù đã rời xa khỏi tầm mắt của mọi người, hắn vẫn cảm thấy như nghe được tiếng bàn tán của mọi người ở bên tai, từ nhỏ vẫn luôn được nâng thật cao, được người khác hâm mộ, hắn cảm thấy rầu rĩ, khó thở.


Đợi cho tới khi Chiêu Nhi mang canh giải rượu tới, Tạ Sơ Thần nhẹ nhàng gọi Thê Chủ vài tiếng. Thấy Tiêu Vãn nhắm chặt mắt, giống như hôn mê không tỉnh, hắn do dự một lát, liền ngậm một ngụm canh giải rượu, hướng tới đôi môi đỏ của Tiêu Vãn. Khi vừa chạm môi, lông mi hắn nhẹ run, hai má ửng đỏ màu tường vi.


Khi đang vụng về mớm cho Thê Chủ từng ngụm canh giải rượu, bên hông bỗng bị một cánh tay kiên cố lén lút ôm chặt, khi Tạ Sơ Thần còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, Tiêu Vãn vừa rồi còn say như chết bỗng xoay người, đè hắn dưới thân.


Nước canh chua cay bị Tiêu Vãn hôn xuống họng, mùi hương thanh ngọt chỉ mình Tạ Sơ Thần mới có tràn ngập giữa răng môi. Vốn định hôn hai cái, lúc này Tiêu Vãn đang chiếm tiện nghi lại không muốn ngừng lại, bất tri bất giác lại hôn sâu hơn.


Tạ Sơ Thần chỉ định mớm cho Thê Chủ canh giải rượu để hôn trộm, thấy Tiêu Vãn vưa mở mắt, lập tức kinh ngạc. Hắn thở hổn hển, trái tim đập kịch liệt, gương mặt đỏ bừng do bị phát hiện mình hôn trộm đều là sự ngây ngô và khẩn trương.


Rất lâu sau, Tạ Sơ Thần bị hôn tới không thở được, đột nhiên nhận ra ánh mắt Tiêu Vãn vô cùng tỉnh táo, đâu có vẻ say xỉn gì, nhìn không được nói: "Thê, Thê Chủ...... Ngài giả say...... Mệt ta vừa nãy còn...... Lo Thê Chủ không thoải mái......"


Tiêu Vãn ngồi xổm xuống, thấy đôi mắt trong veo của Tạ Sơ Thần đầy hơi nước, vẻ mặt lại đang lên án làm nàng không nhịn được mà bật cười.


Nàng nhịn không được mỉm cười, chớp chớp mắt, rõ ràng là gian kế vừa thức hiện được: "Không giả say thì làm sao biết được Sơ Thần có thể chủ động như vậy ~"


Môi hơi nhói, không cần nhìn cũng biết đã bị sưng rồi. Tạ Sơ Thần sờ môi, ai oán nhìn Tiêu Vãn, sau đó lo lắng mở miệng: "Hôm nay khách khứa tới rất đông, Thê Chủ giả say nói lung tung, tuy làm mất mặt Quý thị lang, nhưng cũng sẽ lưu lại ấn tượng là một con ma men trong lòng mọi người, việc này không tốt. Thê Chủ vừa mới nhận chức Công Bộ thị lang, nên có nhiều quan hệ với các vị đồng nghiệp khác mới đúng......"


Thấy Tạ Sơ Thần muốn giữ hình tượng cho mình, lại nghĩ tới phản ứng của hắn và Quý Thư Mặc hoàn toàn trái ngược nhau. Tiêu Vãn mỉm cười híp mắt, giải thích: "Hôm nay trừ Tiêu gia ra, những người tới đều là đồng nghiệp ở Công Bộ, họ nếu không phải vuốt mông ngựa thì cũng là tới tìm hiểu hướng gió, không có mấy người là thật tình chúc mừng ta đâu. Thay vì lãng phí thời gian giả dối kết bạn với họ, thà giả say về sớm một chút, trốn thoát. Nói không chừng sau này còn có thể khiến mấy con cá cắn câu."


Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn mỉm cười, lại tiếp tục giải thích: "Hôm nay qua đi, có lẽ sẽ có thêm một lời đồn vớ vẩn. Công Bộ thị lang Tiêu Vãn có tửu lượng cực kém, sau khi say rượu thì sẽ nói thật. Nữ hoàng phái ta vào Công Bộ điều tra việc tham ô, Công Bộ cũng có một số người muốn moi ra tin tức của nữ hoàng từ miệng ta, dù sao thì trong mắt mọi người, ta cũng đã từng nói chuyện riêng với nữ hoàng vài lần, đang được sủng. Mà chuyện mở kênh đào này cần tới phải vài chục vạn lượng bạc trắng, đó là khoản tiền cực kỳ lớn, sao bọn họ không động tâm được. Cho nên sau này, nếu có ai muốn moi lời nào từ miệng ta, ta sẽ lợi dụng việc này, mà ta cũng có thể giả say dụ bọn họ cắn câu. Đây là mồi dụ đầu tiên của ta, không biết đến lúc đó có con cá ngốc nào căn câu hay không."


Cùng lúc đó, trong Mặc Uyên Cư, sau khi đổi quần áo xong, Quý Thư Mặc mang sắc mặt nặng nề, ánh mắt đầy sương mù nhìn về Mai Viên đối diện.


"Đáng lẽ không nên cho Tiêu Vãn uống rượu!" Nghĩ tới cảnh tượng mất mặt lúc nãy, Quý Thư Mặc thẹn quá hóa giận mắng: "Vốn tưởng Tiêu Vãn thành Công Bộ thị lang rồi thì có thể giúp đỡ chúng ta, nhưng ngươi nhìn nàng ta mê sảng gì kìa, hai ta mất hết mặt mũi trước mặt đồng nghiệp!"


Vừa rồi, Quý Lập Dĩnh cũng bị đánh vào mặt, bực bội gãi đầu, rất lâu sau, nàng ta nhìn quanh một vòng, phát hiện ra trong phòng không có quần áo của Tiêu Vãn, lập tức nghiêm túc hỏi: "Tứ đệ, không phải là Tiêu Vãn đặc biệt yêu thầm ngươi, ngươi nói gì là nàng ta nghe thấy sao? Vì sao lúc nãy nàng ta ôm chặt Tạ Sơ Thần, không muốn về phòng ngươi? Bây giờ nàng ta thật sự ở cùng phòng với ngươi sao?"


Sắc mặt của Quý Thư Mặc biến đổi, môi mấp máy: "Bây giờ nàng ta đang ở Mai Viên, đã một tháng rưỡi chưa tới Mặc Uyên Cư."


"Cái gì?!" Quý Hiểu Phong kinh ngạc kêu lên, "Tiêu Vãn không thích ngươi nữa?!"


Cực khổ bồi dưỡng một nhi tử tài mạo song toàn vì muốn gả hắn vào cửa nhà giàu, tranh thủ đoạt lợi ích cao nhất. Tuy Tiêu Vãn từng là cái bao cỏ lớn, nhưng nàng đối với Quý gia bọn họ là nói gì nghe nấy, không hề nghĩ ngợi, cho nên bà ta mới chọn ra vị Tiêu gia đích trưởng nữ tử đám nữ tử cầu hôn trúng tuyển, gả Quý Thư Mặc tới Tiêu gia.


Nhưng bây giờ, Tiêu Vãn xoay người trở thành nhân vật nóng bỏng tay trong kinh thành, mà con trai của nàng lại thất sủng?!


"Thư Mặc, mới hai tháng ngươi đã bị Tạ Sơ Thần đoạt mất lòng của Tiêu Vãn rồi." Quý Hiểu Phong hận sắt không rèn được thành thép, nói, "Nếu ngươi thất sủng, vậy chẳng phải là đẩy mẫu thân và tỷ tỷ ngươi tới đường cụt sao? Nếu ngươi được Tiêu Vãn độc sủng, tỷ tỷ ngươi đã sớm thăng quan phát tài rồi. Ngươi nhìn ngươi đi! Mẫu thân ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi nhiều năm vậy, thời khắc mấu chốt chả có tác dụng gì!"


"Tứ đệ, ngươi nghĩ cách bắt lại trái tim Tiêu Vãn đi. Tài chính cửa hàng của nhị tỷ ngươi gần đây khó xoay vốn, còn chờ tiền cứu mạng của nàng ta nha!"


(Candy: ._. <Theo ngôn ngữ hiện đại> Có loại cha, chị gái nào cặn bã bằng thế này không? )


 Vốn tưởng mẫu thân và các tỷ tỷ sẽ an ủi, cổ vũ mình, ai ngờ bọn họ lại nói ra loại lời mê sảng lạnh nhạt này. Ngay tức khắc, Quý Thư Mặc cảm thấy cả người lạnh như băng, môi run rẩy không thể nói nổi lời phản bác.


Sau đó, mẫu thân và tỷ tỷ còn nói gì đó, nhưng một câu hắn cũng không nghe rõ, chỉ mệt mỏi dựa vào cửa sổ, âm trầm nhìn Mai Viên ở đối diện, suy nghĩ trong lòng không biết đã bay tới đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi