CÒN KHÔNG LY HÔN GIỮ LẠI ĂN TẾT À?

12. Đèn hoa rực rỡ

Chu Tuyển Danh không ngủ nổi.

Vốn là hắn có chút lạ giường, trước kia Hoắc Thiếu Ngải còn cười hắn, nói hắn được nuông chiều từ nhỏ, còn nói hắn là công chúa nằm trên hạt đậu. Mỗi lần như vậy hắn đều giận dỗi nhưng chẳng có biện pháp cãi lại.

(Công chúa nằm trên hạt đậu chắc là câu chuyện quá quen thuộc rồi ha, cái truyện này được tam sao thất bản ra nhiều dị bản lắm, đại khái là cô công chúa bị mất ngủ cả đêm chỉ vì hạt đậu bé tý dưới n lớp đệm)

Hắn nằm đếm cừu trên giường nhưng cũng vô dụng. Thế là hắn lại bắt đầu đếm sao nhưng cũng thất bại. Hắn kéo rèm cửa sổ lên, bên ngoài gió rất to. Trong phòng tối om, Hoắc Thiếu Ngải thì đã ngủ chưa hắn cũng không rõ. Chu Tuyển Danh hối hận rồi, hắn không nên chọn đêm nay ngả bài. Hành trình còn tận hơn nửa, giờ nên làm gì đây? Không nói lời nào, lúng ta lúng túng. Nhưng nếu có nói chuyện cũng sẽ trở nên ngượng ngùng hơn thôi, không chắc còn có thể cãi nhau. Nhưng mà bầu không khí tối hôm qua cũng tuyệt đấy chứ, hắn cảm thấy Hoắc Thiếu Ngải cũng sẽ không quá tức giận đâu.

Ôi. Hắn thở dài một hơi, hy vọng mình có thể ngủ được. Đêm đông dài như vậy, mình hắn thức thì thực sự quá thống khổ rồi.

Hoắc Thiếu Ngải tỉnh giấc, Chu Tuyển Danh còn đang ngủ. Hắn ngủ co ro lại một đống, tư thế không khác gì lũ trẻ con. Lông mày còn co lại, tựa như đang có một giấc mơ thương tâm. Hoắc Thiếu Ngải sờ sờ tay hắn, ấm thật đấy, chắc tối hôm qua hắn không phải chịu lạnh. Y hôn hắn một cái. Hoắc Thiếu Ngải nghĩ, chỉ lúc Chu Tuyển Danh ngủ y mới dám trắng trợn như thế này. Sáng nay vốn là y muốn mang Chu Tuyển Danh đến một nơi, nhưng y lại sợ mình sẽ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn. Chu Tuyển Danh hôm qua cũng nói y như vậy. Y nghĩ, những lời đó chắc hẳn Chu Tuyển Danh đã nhịn rất lâu rồi, giờ mới dám nói ra.

Y thay quần áo xong bấm hẹn điện thoại. Y xuống lầu hỏi quầy lễ tân bản đồ. Tiếng Nhật thật tuyệt. Y đoán, có khi y hiểu được một nửa chỗ này ấy chứ.

Sáng hôm nay trời quang mây tạnh, ánh mặt trời cũn rất đẹp. Y muốn đi đến tiểu điếm ở phía đông bắc nơi đây. Tiểu điếm đó làm tượng gỗ, là một trong những thủ công mỹ nghệ đặc sắc ở nơi đây. Mùa hè, trong lễ hội sẽ có những buổi triển lãm tượng gỗ lớn. Hoắc Thiếu Ngải nhớ năm đó một tác phẩm tượng gấu bằng gỗ đã được giải xuất sắc, chỉnh là được làm từ tiểu điếm này. Hoắc Thiếu Ngải vẫn luôn muốn mang Chu Tuyển Danh đến đây xem nhưng y vẫn hay quên như vậy.

Phía Đông thị trấn là một khu rừng, phải đi xe bus mới qua được. Xe bus thị trấn thì phải nửa tiếng mới có một chuyến, y đứng ở trạm bus chờ đến độ chân cũng run.

Đường có chút vòng vèo. Tài xế xe bus lại rất nhiệt tình, dọc đường đi ông dùng tiếng anh sứt sẹo của mình để nói chuyện với y, nói rằng mùa này có rất ít du khách đến chơi. Hoắc Thiếu Ngải nhìn ông, chuyên tâm lắng nghe.

Y xuống xe bus đã là mười hai giờ trưa. Cách trạm bus không xe là viện bảo tang hổ phách. Rừng rậm là nơi sinh ra rất nhiều hổ phách. Trước kia người ta còn cho rằng hổ phách là nước mắt thần linh. Còn có một đền thờ xây ở sâu trong rừng phía đông bắc thị trấn. Nghe đâu nơi đó rất linh nghiệm. Hoắc Thiếu Ngải tự nhận mình là người sống theo chủ nghĩa duy vật, nhưng y không ngại việc đến đó cầu xin đại cát đại lợi trong một năm xui xẻo như thế này.

Chu Tuyển Danh cảm giác mình bị cảm trong lúc ngủ. Sau khi tỉnh dậy hắn thấy đau đầu cực kỳ. Hắn còn cảm thấy người mình nóng lên. Hắn sờ trán, muốn tìm chút thuốc uống. Đi lục vali ra thì mới nhớ Hoắc Thiếu Ngải vốn không chuẩn bị cho mình cái này. Hắn xuống lầu hỏi tiếp tân xem nơi nào ở trấn có phòng khám. Hắn đi khám về, ở trong khách sạn tự giải quyết bữa trưa nhưng vẫn không thấy Hoắc Thiếu Ngải đâu. Hắn hỏi người phục vụ có nhìn thấy bạn mình đâu không, người phục vụ nói y sáng sớm đã ra ngoài còn hỏi xin một tờ bản đồ. Chu Tuyển Danh hỏi, cậu ấy có nói lúc nào thì trở về không? Phục vụ đáp, cỡ ba giờ chiều thì phải.

Chu Tuyển Danh gật gù, nhắn nhủ, nếu như cậu ấy trở về thì gọi điện báo cho tôi. Hắn uống thuốc rồi về phòng ngủ tiếp. Mơ mơ màng màng thiếp đi, trong lúc ngủ còn bị buồn nôn, hắn tới buồng tắm ói ra hai lần. Nhìn đồng hồ đeo tay, đã là bốn giờ chiều mà Hoắc Thiếu Ngải chưa về. Hắn gọi điện ho y, Hoắc Thiếu Ngải không nghe. Hắn tức giận đến độ suýt thì ném điện thoại đi. Hắn xuống dưới mượn điện thoại của quầy tiếp tân để gọi, Hoắc Thiếu Ngải cũng không nghe. Hắn nhìn ra bên ngoài, gió bắt đầu nổi lên rồi.

Hắn về phòng, tự quấn mình thành một con gấu, nhịn lại cơn buồn nôn mà ăn chút đồ ăn nóng sau đó nuốt mấy viên thuốc. Hắn cầm đến hai cái ô, cả đèn pin cầm tay và mang theo hai cái áo khoác. Hắn đến trước quầy lễ tân hỏi trong thành trấn có khu du lịch nào không rồi xin một tờ bản đồ. Sau đó hắn lại để lại lời nhắn, nếu như bạn tôi về thì bảo cậu ấy liên hệ cho tôi. Hắn còn để lại một tờ giấy vì sợ quầy lễ tân nói không rõ ràng.

Hắn thuê một chiếc một chiếc taxi, ra đến cửa, gió lạnh mạnh mẽ thổi đến khiến hắn run lên một cái. Đại não hỗn loạn chẳng khác gì đang ngâm mình trong nước biển. Hán đi trước bờ biển, cạnh bờ biển có hai bảo tàng. Hắn vào trong tìm một lượt. Năm giờ viện bảo tàng đóng cửa, bên trong một khách du lịch cũng không thấy bóng. Nhân viên hỏi hắn có muốn mua chút đặc sản không, hắn nói mua một phần.

Cách bờ biển ba cây số, có một thủy cung. Thủy cung này rất đẹp cũng rất ấm áp. Hắn dựa vào kính một hồi, chụp mấy bức ảnh, Hoắc Thiếu Ngải không ở đây.

Hắn còn đi tới thổ phong quán trong thị trấn, gọi mấy món ăn nổi tiếng rồi nhờ nhân viên phục vụ dùng hộp giữ nhiệt đóng gói lại mấy hộp cơm. Hắn ăn thử một chút, thực sự rất ngon, không biết liệu Thiếu Ngải có thích không. Có điều trước khi ra khỏi khách sạn Hoắc Thiếu Ngải cầm không ít tiền đông kinh mà hai người đã đổi. Nơi này lại không cho quẹt thẻ, thật sự khó chịu muốn chết. Hắn mong rằng Hoắc Thiếu Ngải hiểu chuyện chút, như vậy hắn sẽ không phải lo lắng như vậy nữa. Nhưng có điều nhiều khi Chu Tuyển Danh cũng thấy mình mâu thuẫn, nếu như Hoắc Thiếu Ngải thật sự hiểu chuyện thì y sẽ không cần đến y. Hay là tâm tình của hắn chính là nguyên nhân hủy diệt cuộc hôn nhân giữa họ?

Hắn cảm thấy thấy mệt mỏi, ôm hộp cơm giữ nhiệt, ngồi phía sau ô tô nghỉ ngơi một hồi. Đèn đường thị trấn sáng dần lên, tài xế nhắc nhở hắn, giờ đã là sáu giờ tối rồi, trên đường có vài người đi qua lại, mỗi một con người laqf một gương mặt xa lạ với hắn. Hắn muốn thấy Hoắc Thiếu Ngải, tại sao Hoắc Thiếu Ngải vẫn chưa nghe điện thoại của hắn chứ?

Vòng quanh thị trấn một lần, cuối cùng hắn cũng để ý đến phía đông bắc thị trấn. Phía Đông Bắc có một cái viện bảo tàng hổ phách, bảy giờ tối mới đóng cửa. Có điều hiện tại là mùa đông, khách du lịch rất khan hiếm, vì thế công nhân viên ở đây về giờ giấc khá tùy hứng, hay đóng cửa sớm. Lúc đến noi, chào đón hắn chỉ là cánh cửa đóng chặt. Tài xế còn nói ở phía Đông Bắc còn có một cánh rừng, trong rừng là một cái đền thờ, mùa hè khách du lịch rất thích đến nơi đây, nói không chắc bạn của hắn cũng đang ở đây. Chu Tuyển Danh nghĩ, Hoắc Thiếu Ngải cũng không có ngốc, mùa đông lạnh giá như thế này, hơn nữa trời còn tối mịt, dở hơi chạy đến đền thờ trong rừng làm cái quái gì? Nhưng y vốn là đồ ngốc mà...

Chu Tuyển Danh nói, trước tiên vẫn là nên đi những chô khác xem chút. Hắn lại gọi điện cho Hoắc Thiếu Ngải. Tín hiệu ở nơi này không bắt được, điện thoại của hắn cũng không gọi đi được. Tiêu đời, hắn nghĩ.

Hoắc Thiếu Ngải ở cửa hàng điêu khắc gỗ đã khắc xong một con gấu bằng gỗ cực kì khó coi. Thậm chí bảo nhận ra đây là một con gấu cũng khó khăn.

Bà chủ quán vỗ tay, rất đẹp mà rất đẹp đó, người yêu của cháu sẽ rất thích cho mà coi. Cháu gái của bà đứng một bên dùng anh nghĩ không lưu loát của mình phiên dịch cho bà. Hoắc Thiếu Ngải nghĩ thầm, khó coi thật đó, cảm ơn bà đã an ủi cháu.

Y quan sát thành quả đã tiêu tốn hơn ba tiếng của mình, bởi lẽ không thế chấp nhận được nó lại xấu đến vậy, vì thế quyết định mua một ít đồ mỹ nghệ trong cửa hàng để rửa sạch con mắt. Người quản lý nói cũng không sai, y chính là nhan khống đấy.

Y mua hai cái bùa hộ mệnh, còn một khối gỗ nhỏ. Bùa hộ mệnh là thiết kế điêu khắc, cực kỳ tinh xảo. Bà chủ quán còn cho y một sợi dây màu hồng để xuyên qua bùa hộ mệnh, dặn dò y, đi qua đền thờ vu nữ cầu phúc sẽ càng thêm linh nghiệm. Hoắc Thiếu Ngải cũng không mong chờ nhiều vào điều đó. Đây là một thành phố ở tỉnh Iwate nhỏ bé và xa xăm, muốn du lịch phát triển thì cũng phải có gì đó đặc sắc.

Y hỏi vị trí của đền thờ, cô cháu nhỏ vẽ cho y một bức bản đồ đơn giản, y liền cầm lấy con gỗ gấu xấu xí của mình và vài món đồ mỹ nghệ mình mua được đi vào trong rừng tìm đền thờ của vu nữ.

Lúc y từ trong cửa hàng đi ra vẫn là ba rưỡi chiều, khí trời vừa phải, chỉ mới nổi lên vài cơn gió lạnh. Cô cháu gái kia nói đường đi cũng không xa lắm, đi vài bước là có thể bậc thang đá xanh, đi thẳng lên chính là đền thờ rồi. Cô nhóc còn nhắc nhở y là sau năm giờ đền thờ không cho người ngoài vào nữa, đừng nên ở lại trong rừng quá lâu.

Y rất thích những người bán hàng có tâm như vậy, vì thế cảm ơn lại mấy tiếng.

Hoắc Thiếu Ngải tràn đầy tự tin mà xuất phát, đi đến rừng rậm Đông Bắc mới phát hiện ra rừng rậm Nhật Bản và rừng rậm Trung Quốc là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng. Y nghiên cứu bản đồ mất mười mấy phút, nỗ lực vận dụng hết các kiến thức địa lí phổ thông, suy đoán ra các hướng đông tây nam bắc. Cuối cùng vấn là phí công. Y quyết định gọi điện thoại cứu trợ, tra google map, google map hiện thông báo tín hiệu GPS kém. Cút mệ đi, tín hiệu GPS kém. Y hướng về phía vệ tinh trên trời giơ ngón giữa, cầm bản đồ chạy loạn trong rừng, túm được người nào liền hỏi người đó, người khác có khi còn tưởng y ngớ ngẩn.

Sắc trời dần tối lại.

Trời mùa này tối đi cũng thật nhanh. Y muốn gọi điện về cửa hàng khắc gỗ, nhưng ở trong ngọn núi, tín hiệu mạng cũng không tiện. Trong rừng rậm, yên tĩnh đến đáng sợ. Tuyết từ đầu cành cay rơi xuống, tan ra.

Hoắc Thiếu Ngải bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Y quyết định theo đường cũ mò về, thế nhưng đường ngày càng quanh co uốn lượn, đến khi màn đêm buông xuongs y đã hoàn toàn không biết được mình đang ở đâu rồi, toi thật rồi. Y nghĩ.

Buổi tối tuyết bắt đầu rơi, lần này thật sự toang.

Chu Tuyển Danh liên hệ với cảnh sát địa phương, nhưng nơi đây là trấn nhỏ, cảnh sát ở nơi đây phật hệ đắc mệnh, hắn để lại phương thức liên lạc, người thì phải tự hắn tìm thôi.

Phía Đông Bắc có một con phố kinh doanh rất nổi tiếng, bán nhiều loại hàng mỹ nghệ, Có đèn hoa, có đường thủ công, có tượng gốm... Hắn đi đến cửa tiệm cuối cùng, là một cửa hàng khắc gỗ, trong tủ kính có trưng bày một con gấu rất to, đại khái cao tầm một mét sáu, bộ lông được khắc rất tinh tế, tạo hình rất đặc biệt, trên mình còn có rất hoa lý hồ tiếu. (Hoa hòe hoa sói)

Con gấu này cũng quá cổ quái. Hắn lẩm bẩm một câu ơ trong lòng, bỗng nhiên nhớ đến mình đã thấy con gấu này ở đâu đó rồi.

Là vào ba năm trước, hay là bốn năm trước nhỉ? Chu Tuyển Danh đến nhớ cũng không ngớ rõ nữa. Lần đó là Hoắc Thiếu Ngải đi quay phim từ Nhật Bản về, chụp cho hắn xem bức ảnh hình con gấu này. Con gấu này khi đó ngồi trên một cỗ kiệu, như Quốc Vương đi dạo. Đâu đâu cũng là ánh đèn lấp lánh, pháo bông, dây tua rua chăng khắp mọi nơi. Hắn lúc đó nhìn thấy cảm thấy rất thích thú, nhưng bất luận là lên mạng kiếm hay sai người đi tìm đều không có thấy. Hắn hy vọng Hoắc Thiếu Ngải sẽ nói cho hắn biết, Hoắc Thiếu Ngải lúc đó lại thừa nước đục thả câu. Y nói, đến một ngày naof dó êm sẽ dẫn anh đi xem nhé.

Vì thế, lần này là em muốn mang anh đi xem con gấu này sao?

Trái tim vừa chua xót lại nhất thời trướng đau như được chất đầy quả mọng chua. Chu Tuyển Danh run rẩy tay chân, thậm chí cả người run lên một cái. Hoa tuyết rơi lên tóc của hắn.

Hắn biết Hoắc Thiếu Ngải tứ chi không chăm chỉ, đồ ăn cũng bất phân, cũng biết y dễ dàng thỏa mãn tính lười biếng của bản thân, đây cũng phải chuyện gì quá đáng, cuộc sống cho phép y thoải mái ăn chơi, cần gì y phải tự mình cố gắng đây?Nhưng hắn vẫn muốn Thiếu Ngải trở nên tốt hơn, tình yêu sẽ khiến người ta trở nên trưởng thành, nó cũng khiến người ta trở nên sa đọa, vậy hắn cho Thiếu Ngải tình yêu, sao lại trở nên hỏng bét như vậy? Hi vọng bản thân không nên ích kỉ như vậy, nếu như hôn nhân, trong song phương cần một người chấp nhận trở thành người hi sinh, vậy thì hắn đồng ý trở thành người hi sinh. Thế nhưng sau khi quay đầu lại, là hắn sai rồi sao? Hắn không hi vọng hôn nhân giữa mình và Hoắc Thiếu Ngải trở thành bi kịch, vì thế hắn luôn từng tý từng tý cẩn trọng, thế nhưng hắn không biết được rằng bên trong Thiếu Ngải cũng có nhiều áp lực, Thiếu Ngải cũng cảm thấy mệt mỏi, hắn cũng cảm thấy mệt, song phương đều không hạnh phúc....

Đầu hắn đau như sắp nứt ra, viền mắt nóng lên, trong lòng phiên giang đào hải, toàn thân như đang bị nấu lên. Hắn muốn ói ra, muốn đem tất cả những đặc sệt nặng nề, nhưng tâm tình luôn bị đè nén phun ra, căn bệnh của hắn chỉ cần ổn lên là được rồi.

Hắn đứng ở bên ngoài quán, gió lạnh thôi đi thổi lại qua người hắn. Một lúc sau hắn mới thanh tỉnh lại, hắn còn muốn đi tìm Hoắc Thiếu Ngải đó.

Hắn đẩy cửa bước vào cửa hàng điêu khắc gỗ, khí ấm như châm lao vào làn da của hắn. Hắn run lên một hồi. Chủ quán là một bà lão tóc hoa râm, bên cạnh còn có một bé gái. Đại não của Chu Tuyển Danh dính như tương, lời khách sáo cũng không nói, lấy điện thoại mở ảnh của Thiếu Ngải ra hỏi, bà có thấy người trong bức hình này không?

Bà lão chủ quán nhìn một chút, nhận ra y. Hoắc Thiếu Ngải ngày hôm nay quả nhiên là có đến đây. Nhưng bà chủ quán nói, ba rưỡi chiều cậu ấy đi rồi, đi tới đền thờ trong rừng, nói không chắc giờ đã về rồi đấy.

Chu Tuyển Danh nói, quả nhiên Hoắc Thiếu Ngải ngốc quá thể.

Chu Tuyển Danh mượn máy riêng của cửa hàng gọi cho khách sạn, hỏi là Hoắc Thiếu Ngải đã về khách sạn hay chưa. Sau khi nhận được đáp án phủ định, Chu Tuyển Danh quyết định đi vào núi tìm Hoắc Thiếu Ngải.

Nhưng ngọn núi lớn như vậy, đêm lại tối đến thế, tuyết càng rơi dày hơn, lúc nào hắn mới có thể tìm ra Hoắc Thiếu Ngải đây?

Chu Tuyển Danh chân bước loạng choạng, toàn bộ thế giới trước mắt như đang quay tròn 360 độ.

Thanh âm của bà lão rơi vào tai hắn vang ong gong, bà có thể giúp được gì cho cháu không...

Hắn kinh ngạc, nhanh như cắt. Hỏi bà chủ quán, nơi này mùa hè có bắn pháo hoa không ạ?

Cuối cùng Hoắc Thiếu Ngải cũng mò đến bậc thang đá xanh, một đường lên trên quả nhiên nhìn thấy đền thờ. Đèn lồng vẫn còn sáng, đáng tiếc giờ đã là bảy rưỡi tối. Hoắc Thiếu Ngải gào lên hai tiếng, tuyết rì rào đã chôn vùi đi thanh âm y, vài con quạ bay qua kêu quạ quạ.

Y mệt muốn chết rồi, suy nghĩ một hồi, hay là nghỉ ngơi trước đi.

Y ngồi xuống thềm đá. Xa xa vẫn có thể thấy ánh đèn trong thị trấn. Tim của y cảm thấy sơ hãi, nếu như Chu Tuyển Danh tỉnh dậy, chắc chắn sẽ lo lắng chết mất. Bất quá giờ y cũng đã thấy đền thờ, nhìn theo bản đồ trở ra chắc cũng không đến nỗi khó khăn lắm nhỉ? Y đoán.

Thực sự thì Hoắc Thiếu Ngải cũng không nghĩ ra được biện pháp nào nữa rồi.

Xe bus nơi này đến chín giờ tối sẽ hết. Động tác của y trở nên nhanh hơn, Y lấy ra bình giữ nhiệt, muốn uống chút nước ấm để làm bụng ấm hơn. Nước không còn. Y chỉ còn có thể lấy bánh mì sáng nay mua từ trong balo ra chấp nhận ăn nốt. Bánh mì cứng như đá, y gặm mà muốn khóc luôn. Y tự an ủi mình, đây dù sao cũng là trải nghiệm lớn trong cuộc đời. Y luôn lạc quan, hiểu rõ số mệnh con người, tuy rằng thường ngày động tý là khóc, động tý là loạn lên, nhưng thật sự có rất ít chuyện thực sự khiến y đả kích.

Việc Chu Tuyển Danh muốn ly hôn với y, tạm thời tính là một cái đi.

Nghĩ đến chuyện ly hôn, tâm tình Hoắc Thiếu Ngải ngày càng tệ hơn, y bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ tiêu cực, nếu không y chết ở nơi đây, để Chu Tuyển Danh cảm thấy hối hận thì thôi. Ý niệm này vừa mới lóe lên đã lập tức bị y ghét bỏ ném đi. Yy nghĩ, nhất định là bị tiểu trợ lý thường ngày hay xem mấy bộ ngôn tình ngược tâm làm hư rồi, khiến tư tưởng sai lệch.

Làm sao y có thể khiến Chu Tuyển Danh thương tâm đây, Hoắc Thiếu Ngải nghĩ, hắn là đại bảo bối của tôi đó.

Mũi của y không khỏi đau xót.

Đột nhiên, một tràng pháo hoa nổ tung trên đỉnh đầu.

Hoắc Thiếu Ngải không tự chủ được đứng dậy. Một bên y gặm bánh mì, một bên chăm chú nhìn pháo hoa. Hôm nay là ngày lễ gì sao? Y suy nghĩ một hồi, cả người giật nảy lên, muốn ngắm quỷ gì nữa, có thể bắn pháo hoa, nhất định là có người!

Y vội vàng đem phần bánh mì còn lại nhét nốt vào miệng, ba chân bốn cẳng chạy xuống bậc thang. Y xuống được một nửa, tự nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu lại về phía đền thờ chắp tay lạy ba lạy.

Y hy vọng hai người có thể mặc kệ chuyện khó coi tối qua, cả những chuyện không hài lòng trước đây, sau khi trở về Chu Tuyển Danh sẽ tha thứ cho y. Y không còn biện pháp nào ngoài việc nhờ cạy Thần linh, không còn biện pháp nào mới có thể cố làm ra những chuyện ngu xuẩn nghĩ rằng Chu Tuyển Danh sẽ cảm động. Nhưng thực sự thì, trên đời này không có ai yêu một người không có điều kiện, cũng không có ai dùng không sự bao dung của người khác mà không phải trả giá gì. Thần tượng cũng cần duy trì độ hot, diễn viên cũng cần có những tác phẩm. Nhiều lúc, bất quá chỉ là y kiếm cớ.

Y lại chạy xuống dưới, nhanh chóng lao nhanh trong rừng rậm.

Y trên vai vác theo tượng gỗ nặng trịch, sắp đè y đến chết rồi, đáng lẽ y nên ném nó xuống. Y ngẩng đầu nhìn thấy từng đóa từng đóa pháo hoa nở rộ, y nhớ đến lần Chu Tuyển Danh cầu hôn mình. Y cũng biết những tràng pháo hoa ở bờ song kia là do Chu Tuyển Danh bắn. Chu Tuyển Danh, đồ con vịt chết bằm lại còn mạnh miệng, lừa y xong còn bảo không biết. Sự lãng mạng mơ màng rõ là khó chịu.

Chạy đúng phương hướng, quả nhiên không quá vài bước liền chạy ra đến nơi. Cây cối trước mắt mở ra, tâm tình cùng tầm nhìn của Hoắc Thiếu Ngải trở nên trống rỗng.

Ở mảnh đất trống xa lạ, y thấy Chu Tuyển Danh.

Hắn vẫn như nhiều năm trước ấy.

Y nhìn thấy Chu Tuyển Danh đi về phía mình. Trái tim y đập thình thịch, vang lên trong lồng ngực, tựa như đang châm ngòi nổ cho pháo hoa, như quảng trường Thiên An Môn nổ pháo mừng.

""Tuyển Danh...""

Chu Tuyển Danh đá một đá rõ mạnh vào bắp chân y, đá một cái vào bụng y, đau đến độ nước mắt y cũng muốn tràn ra. Y đang định khom lưng lôm lấy, một tay Chu Tuyển Danh túm lấy vai y.

Hắn cúi mặt xuống, mắng.

""Hoắc Thiếu Ngải, em con mẹ nó là đồ ngu ngốc.""

Câu nói này trong đầu y nổ như là một quả bom nguyên tử. Y trước đây chưa bao giờ biết Chu Tuyển Danh khi mắng người lại có thể khí bạt sơn hà đến thế.

""Trước khi em ra ngoài không thể để lại cho anh một mảnh giấy sao? Tính tình em luôn nhanh nhanh chóng chóng, vừa già vừa ấm đầu, anh mới yêu cầu em vài lời, em liền thực hiện luôn ấy hả, em cũng biết rõ mình làm không nổi, còn nhất định phải thể hiện à! Lời anh nói em có bao giờ nghe đâu, mỗi lần thề thốt của em đều là qua loa hết có phải không, con mẹ nó con mẹ nó...""

Chu Tuyển Danh nói liên tiếp mấy câu con mẹ nó, không biết có phải không biết nên chửi tiếp thế nào không, âm thanh hắn bỗng nhiên đứt đoạn.

Hoắc Thiếu Ngải lòng đau đến quằn quại. Con mắt Chu Tuyển Danh cũng trở nên đỏ ửng.

Đột nhiên, Chu Tuyển Danh ôm chặt lấy y.

Vài giọt lạnh lẽo rơi lên cổ y, hắn đang run rẩy mãnh liệt.

""Xin lỗi....""

Chu Tuyển Danh chôn đầu ở hõm cổ y, nói.

""Xin em, xin em đừng rời bỏ anh.""

(Má nó chứ, càng về cuối càng dài hay sao ý)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi