CÒN KHÔNG PHẢI VÌ EM ĐÁNG YÊU SAO

Hai người dựa vào nhau rất gần, dường như gần hơn bất cứ lúc nào, Lục Niệm còn nghe thấy hơi thở của bọn họ, nhàn nhạt, hòa quyện vào nhau.

“đùng” một tiếng, cánh cửa trước mặt nặng nề đóng lại, hai người vệ sĩ đứng ngây ra tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau.

Giây tiếp theo, bọn họ cầm điện thoại, gọi cho Thẩm Mạn.

Trong phòng bệnh, hai người hai suy nghĩ khác nhau, căng thẳng tách tay nhau ra.

Lục Niệm Niệm ôm canh gà, cọ chân chạy qua, một bên nói: “may quá còn nóng, nếu bị nguội thì ăn mất ngon.”

Tống Kim Triêu lo lắng đi theo phía sau cô, lặng lẽ dõi theo hành động của cô.

Lục Niệm Niệm cẩn thận từng ly từng tý tách bát ra, đưa cho cậu: “Cái này là bà tớ nấu, một chút vấn đề cũng không có.”

Dường như sợ cậu còn bị ám ảnh, Lục Niệm Niệm an ủi trước.

“Không cần”

Tống Kim Triêu mặt không biểu tình cự tuyệt, mí mặt nhẹ nhàng rủ xuống, lộ ra màu sắc nhàn nhạt, Lục Niệm Niệm hoài nghi, hai ngày nay khẳng định cậu không có ngủ.

Cậu trực tiếp từ chối, Lục Niệm Niệm không biết phải làm sao.

“Cậu biết không con gà mẹ này được hầm cả ngày, tớ còn phải đi đường xa mang tới”

Lục Niệm Niệm mím môi, quan tâm nói: “Cậu uống mới có thể nhanh chóng khỏe lại.”

“mặt cậu sưng thành như vậy, không đẹp chút nào, cậu có biết không hả?”

Cô gái nghiêng đầu, đôi mắt trong veo tràn đầy hy vọng.

Sưng thành như vậy phải trách ai, cô còn dám nói, dù sưng thành đầu heo, cậu vẫn đẹp trai như cũ.

Lời của cô gái này đều là lừa người.

Khéo môi Tống Kim Triêu khẽ nhếch, đáy mắt dao động, cuối cùng từ hàm răng phát ra tiếng ngâm.

Hàm răng đó, cùng thân hình cậu đều mang lại cảm giác giống nhau đều thon dài, đôi tay với đường nét thon dài đưa tới.

Lục Niệm Niệm híp mắt cười, đặt chén canh gà đầy ụ vào tay cậu.

Tống Kim Triêu theo bản năng nhíu mày, mùi hương nồng lập tức bay vào khoang mũi, do dự một lúc, cậu mở miệng, nếm một ngụm nhỏ.

“Ăn ngon không?” Lục Niệm Niệm nhịn không được đứng gần cậu, đôi mắt đen tròn xoe giống như những ngôi sao sáng, đôi môi hồng biến thành một vòng cung.

“Nếu ngon, thì cậu uống nhiều một chút”

Tống Kim Triêu không nói gì, cúi đầu uống một hớp, coi như đáp lại.

Quả nhiên ngoài lạnh trong nóng.

Lục Niệm Niệm mỉm cười, đôi mắt lóe lên sự nhiệt tình, từ từ di chuyển tới trước mặt cậu, khuôn mặt thần bí: “Món canh này là do tớ nấu”

Nói xong, động tác của người con trai dừng lại, yết hầu không được tự nhiên khó chịu.

“Cậu biết không, con gà mái này thật phi thường”

“Khi bị chủ cửa hàng giết, trong mông nó có một quả trứng, vốn dĩ là được đẻ ra”

“nhưng vì sức khỏe của cậu, tình mẫu từ của chúng bị chia cắt”

Lục Niệm Niệm nói, gửi thấy mùi vị canh gà, trong lòng phiền muộn hai giây, cô một chút cũng không phát hiện ra, người bên cạnh, ánh mắt một lời khó nói.

Tống Kim Triêu hạ mắt nhìn bát canh gà, mắt đen thui như mực, đáy mắt sâu không thấy đáy.

“Cho nên, nuôi dưỡng cậu trở nên trắng trắng mập mập, mới xứng đáng với bọn chúng”

Lục Niệm Niệm sững người nói ra câu cuối cùng, ánh mắt mới dừng trên người cậu.

Cậu chăm chú nhìn cô, im lặng một lúc mới nói: “Cậu đừng nói nữa”

Lục Niệm Niệm nháy mắt với cậu, ngoan ngoãn đáp: “ừ”

Không biết vì sao, nhìn sự quan tâm trong mắt và nụ cười trên khóe môi cô, sự ấm ấp giống như thủy triều từ từ dâng trào và phân tán, Tống Kim Triêu cảm thấy giống một loại cám dỗ, khiến cậu không thể trốn thoát.

Thẳng đến khi canh gà trong bình giữ nhiệt nhìn thấy đáy, Tống Kim Triêu đưa bát cho Lục Niệm Niệm, trong lòng cậu lặng lẽ thở dài một hơi.

“Kim Triêu”

“Cậu thực sự uống hết”

Lục Niệm Niệm cảm động, lông mày nhướng lên, liền hỏi: “Bọn họ không phải ngược đãi cậu đấy chứ, không cho cậu ăn, không cho cậu uống”

“Bọn họ” không nghi ngờ gì chính là hai người vệ sỹ đứng bên ngoài.

Tống Kim Triêu mân môi, lắc đầu, đây là phòng bệnh, cũng không phải là nhà tù.

Kỳ thực cũng không kém là bao.

Im lặng một lúc, Tống Kim Triêu nói: “Cậu về đi”

Lục Niệm Niệm nhìn thời gian, đúng là không còn sớm, nhưng cô rõ ràng mới được có một lúc, mới nghe cậu nói có vài câu.

“Vậy ngày mai tớ lại tới, Lục Niệm Niệm thu thập cặp lồng, mỉm cười, lông mày thanh tú cong cong”

“Không cần”

Lục Niệm Niệm vô cùng kinh ngạc quay đều nhìn cậu.

Đáy mắt Lục Niệm Niệm xẹt qua một nỗi buồn, Tống Kim Triêu không phải không thấy.

Cậu biết, Thẩm Mạn rất nhanh sẽ tới, cho dù cô không tới, Tống Chí Viễn cũng sẽ tới.

Con ngươi Tống Kim Triêu trầm xuống, chậm rãi nói: “Ngày mai tớ xuất viện”

Ánh mắt hai người chạm nhau, Lục Niệm Niệm hưng phấn nhảy cõng lên.

Cô kích động nắm cổ tay Tống Kim Triêu, kinh ngạc qua đi, cô căng thẳng nhìn chằm chằm Tống Kim Triêu.

“Nhưng mặt cậu vẫn còn chưa hết sưng”

Mắt Tống Kim Triêu lóe lên, lòng bàn tay mềm mại của cô gái dán lên cậu, cùng với nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của cậu hoàn toàn khác nhau.

Cậu ngại ngùng thu tay về, đôi tai trắng ngần nhuộm màu hồng nhàn nhạt, thẳng từ mang tai lan tràn ra.

Không đợi Tống Kim Triêu trả lời, Lục Niệm Niệm vẫn như cũ không thể che giấu sự phấn khích của mình, muốn chạm vào khuôn mặt sưng lên của cậu,

“Không có chuyện gì, chúng ta về nhà rồi sẽ từ từ tiêu”

Tống Kim Triêu: “”

Lục Niệm hớn hở bước ra cửa, không quên nói lời chào tạm biệt với hai vệ sỹ: “Đại ca, sớm tan ca thôi”

Lục Niệm Niệm vừa rời đi, phụ tá bên cạnh Tống Chí Viễn vội vã tới.

Biết tiểu thiếu gia ngày mai muốn xuất viện, Diệp Hoài cũng không nói gì, khuyên nửa ngày cũng không có tác dụng, chỉ có thể thỏa hiệp.

Khi nhận điện thoại của Tống Chí Viễn, Tống Kim Triêu mặt không biểu tình nhìn khối Rubik trong tay.

Ngón tay nhợt nhạt động động.

“Bố hy vọng con quay về viện điều dưỡng”

“Chỗ đấy, bác sỹ khoa thần kinh đều rất tốt”

Giọng nói đầu bên kia không có ngừng lại, con ngươi Tống Kim Triêu dần trở nên âm u, điện thoại nắm trong tay, ném mạnh vào bức tường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi