CÔN LUÂN MA CHỦ

Minh Kỳ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xuất chưởng đánh về phía Long Thiên Anh, khoảnh khắc này phật quang bùng lên, ánh sáng rực rỡ.

Còn Long Ky Cấm Quân không hề e ngại, cương khí quang người ngưng tụ thành một thể, như núi kêu biển gầm ầm ầm đánh ra một quyền, gió lớn dậy sóng, uy hế vô biên.

Thân là hội chủ Kình Thiên Hội, Long Thiên Anh không thể chỉ có cảnh giới mà không có chút sức chiến đấu này. Phải biết Kình Thiên Hội là do hắn gây dựng từ hai bàn tay trắng, ban đầu cũng tranh đoạt chém giết với không ít người. Cho nên sức chiến đấu của Long Thiên Anh không kém, ngờ ngờ còn giao chiến ngang hàng với Minh Kỳ.

Đương nhiên không phải do thực lực Long Thiên Anh đã cường đại tới mức ngang cơ với võ giả Đại Quang Minh Tự mà do Minh Kỳ là trường hợp đặc biệt.

Hắn là người của Nhân Quả Thiện Đường, chủ tu công pháp bí truyền «Hàng Tam Thế Vị Lai Kinh» của Nhân Quả Thiện Đường. Môn công pháp này chủ yếu ở chỗ suy tính nhân quả, tu luyện tâm cảnh. Mặc dù cũng có giúp ích nhất định cho chiến lực bản thân nhưng muốn phát huy lực lượng chân chính phải đợi tới cảnh giới tông sư võ đạo mới được. Giờ Minh Kỳ còn kém nhiều lắm, cho nên mới đánh ngang tay với Long Thiên Anh.

Nếu đổi lại thành võ tăng Kim Cương Viện hay Đạt Ma Viện, muốn đánh ngã Long Thiên Anh thật sự rất đơn giản.

Thấy mình không ngờ còn không thắng được Long Thiên Anh, Tông Huyền bên cạnh lại đứng đực ra như pho tượng, Minh Kỳ buồn bực tới muốn hộc máu.

Tông Huyền này quả thật chẳng có chút nhãn lực nào, thấy ta không thắng được Long Thiên Anh chẳng lẽ ngươi không biết đường xuất thủ? Chẳng lẽ mình phải mất mặt kêu hắn ra tay hay sao?


Mà thực tế Tông Huyền lại có ý định ra tay, có điều không phải hiện tại mà là lúc Minh Kỳ gặp nguy hiểm.

Trong cách tư duy của Tông Huyền, Minh Kỳ là sư thúc của hắn, bị người ta đánh hộc máu thụ thương mình sẽ phải xuất thủ. Nhưng giờ hắn đang đánh với người ta tới lui không ngừng, cực kỳ náo nhiệt. Tình huống này nếu không ai lên tiếng, Tông Huyền sẽ không xen vào.

Có điều giờ Minh Kỳ không có cách nào thắng Long Thiên Anh, đành phải hô lớn: “Tông Huyền! Mau tới giúp tai

Lời này vừa nói ra, Minh Kỳ đã nghe tiếng bàn tán xôn xao của những võ giả xung quanh. Đơn giản là đang nói hắn kém cỏi, thân là sư thúc còn phải nhờ sư điệt hỗ trợ. Còn nữa là võ giả Đại Quang Minh Tự mà phải quần ẩu lấy một địch hai, thật sự quá thấp kém.

Thế nhưng giờ Minh Kỳ chỉ muốn ngăn cản Đàm Uyên đại sư truyền công, hắn cũng chẳng lo được nhiều như vậy.

Còn lúc này Tông Huyền đã xuất thủ.

Bước ra một bước, chỉ trong chớp mắt Long Thiên Anh đã cảm thấy mây đen ngập đầu. Tựa như một cơn bão sắp tới, uy áp kinh người hoàn toàn bao phủ xung quanh hắn!

Biến hóa này lập tức khiến Long Thiên Anh biến sắc. Hạng hai Long Hổ Bảng kinh khủng tới mức này ư? Khí thế này thậm chí đã sánh được với tông sư võ đạo, thậm chí trên người một số tông sư võ đạo Long Thiên Anh cũng không cảm nhận được khí thế kinh khủng như Tông Huyền!

Một đòn Minh Vương Ấn đánh xuống. Minh Vương Ấn đơn giản nhưng lại trấn áp hết thảy, tựa như bất cứ thứ gì cũng phải tan nát hóa thành hư vô dưới đòn Minh Vương Ấn này.

Long Thiên Anh gầm lên một tiếng, hít một hơi dài. Chỉ trong nháy mắt vô số thiên địa nguyên khí được hắn nuốt vào trong bụng, sau đó dung hợp với cương khí bản thân ầm ầm bộc phát, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ đánh về phía Tông Huyền.

Kình Thôn Thiên Hạt!

Nhưng chiêu này của Long Thiên Anh thậm chí không đỡ được Minh Vương Ấn của Tông Huyền dù chỉ một hơi. Chỉ trong chớp mắt lưồng khí xoáy vỡ tan, cương khí tiêu biến, Long Thiên Anh trực tiếp bị chiêu ấn này đánh bay, miệng phun máu tươi.

Cùng là Thiên Nhân Hợp Nhất, Minh Kỳ và Long Thiên Anh đánh nhau tới phân thắng bại, thế nhưng giờ đổi thành Tông Huyền hắn thậm chí không đỡ nổi một chiêu, đủ thấy chênh lệch trong cùng cảnh giới này lớn tới nhường nào.

Long Thiên Anh cũng âm thầm kinh hãi, đây là lần đầu tiên hắn giao thủ với tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng. Những người khác tạm không nói, tên Tông Huyền này tuyệt đối là quái vật, thậm chí còn kinh khủng hơn tông sư võ đạo.


“Lên! Ngăn cửa lại, đừng để ai vào quấy rầy Đàm Uyên đại sư!” Long Thiên Anh hét lớn với các khách khanh Kình Thiên Hội.

Những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất kia không hề do dự, cho dù đối mặt với một cao thủ thanh danh hiển hách như Tông Huyền, thậm chí chỉ một chiêu đã đánh trọng thương Long Thiên Anh; bọn họ vẫn lập tức lao thẳng tới.

Không thể không nói chất lượng những khách khanh mà Long Thiên Anh mời chào tới đây đều khá cao.

Những người này đều là võ giả tán tu tiếng tăm không tệ trên đất Đông Hải. Sau khi chiêu mộ họ vào. Kình Thiên Hội, Long Thiên Anh lại đối xử như huynh đệ, hào sảng thoải mái. Cho nên tới lúc then chốt như hiện tại, những vị cung phụng khách khanh này cũng nguyện ý liều mạng vì Long Thiên Anh.

Tông Huyền mặt không biểu cảm nhưng hạ thủ không hề ngừng lại. Đủ loại Minh Vương Ấn đánh ra, những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất nơi này thậm chí không ai đỡ nổi một chiêu của hắn, tất cả đều bị một ấn đánh cho trọng thương hộc máu.

Hơn nữa càng đánh mọi người cũng nhận ra Tông Huyền không định đoạt mạng, hắn ra tay vẫn lưu thủ.

Nếu không một số võ giả yếu một chút trong Kình Thiên Hội rất có thể đã bị một đòn Minh Vương Ấn của Tông Huyền trực tiếp đánh chết.

Lúc này trong phòng, Đàm Uyên đại sư đã truyền hết lực lượng và công pháp cho Sở Hưu. Sau khi quán đỉnh truyền thừa mặc dù Đàm Uyên đại sư không chết, thậm chí vẻ ngoài cũng không hề thay đổi nhưng Sở Hưu lại cảm nhận được một luồng khí tức từ trên người hắn. Một luồng khí tức mục nát.

Lúc này Đàm Uyên đại sư đã sắp đến lúc dầu hết đèn tất.

Sở Hưu đứng dậy thi lễ với Đàm Uyên đại sư: “Đa tạ đại sư.”


Một tiếng đa tạ này của Sở Hưu là thật tâm thật lòng. Cho dù lực lượng cùng truyền thừa là do y lừa tới, nhưng cũng coi như Đàm Uyên đại sư cam tâm tình nguyện cho y.

Đàm Uyên đại sư miễn cưỡng khoát tay áo nói: “Tâm nguyện cuối cùng đã xong, mục đích ta trở về tài nguyên` đã viên mãn, tâm niệm thông suốt không còn mong nhớ điều gì. Là ta nên cảm tạ Sở tiểu hữu mới đúng."

Sở Hưu im lặng không nói gì, có đôi khi làm người nên hồ đồ một chút thì hơn, việc gì cũng nhìn nhận quá rõ ràng ngược lại sẽ lưu nhiều tiếc nuối.

Lúc này Sở Hưu nhìn ra ngoài quán trọ nói: “Đại sư, nên xử lý người Đại Quang Minh Tự ra sao?”

Vừa rồi lúc truyền công Sở Hưu và Đàm Uyên đại sư đã nhận ra động tĩnh bên dưới, có điều khi đó đang thời khắc mấu chốt không thể bị quấy rầy, cho nên bọn họ đương nhiên không ra mặt.

Đàm Uyên đại sư nghe vậy thở dài một tiếng nói: “Ngày trước khi ta chưa tới Đông Hải, đối với tất cả đệ tử Phật môn trong thiên hạ, thánh địa Phật tông chỉ có hai, một là Bắc Phật Tông - Đại Quang Minh Tự, một là Nam Phật Tông - Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Do công pháp tu luyện, trước nay ta luôn coi Đại Quang Minh Tự là thánh địa trong lòng, cho dù nằm mơ cũng muốn tới Đại Quang Minh Tự một chuyến.

Chỉ có điều theo thời gian trôi qua, mong ước đó càng ngày càng phai nhạt, tới cuối cùng ta đã không còn hứng thú tới Đại Quang Minh Tự xem thử nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi