CÔN LUÂN MA CHỦ

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta không dùng thân phận Quan Trung Hình Đường để giễu võ giương oai, ta chỉ muốn nói cho ngươi một việc mà thôi. Khi kẻ yếu đối mặt với cường giả, đầu tiên ngươi phải học cách kính sợ.

Cáo mượn oai hùm cũng được, chó cậy gần nhà cũng chẳng sao, gà cậy gần chuồng cũng thế. Tiền đề là sau lưng ngươi có hổ, có chủ nhân ở bên cạnh. Nếu không, đó gọi là tự tìm đường chết!”

Dứt lời, một luồng hàn ý dâng lên từ đáy lòng Chu Bách Dịch.

Không đợi hắn có hành động gì, quanh người Sở Hưu trước mặt đã bộc phát ra khí tức huyền ảo, hai mắt trực tiếp hóa thành đâm sâu, tinh thần lực cường đại lập tức xuyên vào trong đầu Chu Bách Dịch, hoàn toàn khống chế cơ thể của hắn.

Loại cảm giác này vô cùng kinh khủng, rõ ràng vẫn còn ý thức nhưng thân thể lại không nghe theo mệnh lệnh của bản thân, cứ như linh hồn mình biến thành người ngoài.

Lã Phụng Tiên cùng Phong Bất Bình phía sau sắc. mặt cũng biến đổi. Phong Bất Bình không biết tính cách của Sở Hưu, còn Lã Phụng Tiên lại không ngờ Sở Hưu ra tay đột ngột như vậy.

Lã Phụng Tiên vừa định nói gì đó, Sở Hưu đã tiếp tục xuất thủ.

Chỉ thấy Chu Bách Dịch không ngờ bộc phát cương khí, đánh vào đan điền bản thân, phế bỏ triệt để võ công của mình!

Tiếp đó hai quyền hắn tự đánh vào nhau, trực tiếp đánh gãy cả hai cánh tay, máu tươi rải đây đất.

Mảnh xương trắng hếu nhô ra từ tay Chu Bách Dịch, vẫn giữ nguyên tư thế tự hại mình đó. Hành động vô cùng quả quyết nhưng ánh mắt lại đầy đau đớn và kinh hãi. Cảm giác này vô cùng tà ác quỷ dị, khiến người ta không rét mà run.


Nếu Sở Hưu thẳng thắn xuất thủ phế bỏ Chu Bách Dịch còn dễ nói. Nhưng giờ Sở Hưu chỉ đơn giản nhìn một cái, Chu Bách Dịch đã lập tức tự mình hại mình. Cảnh tượng này quá mức kinh thế hãi tục.

Sau khi Sở Hưu thu hồi Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, Chu Bách Dịch đã quỳ rạp xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, vô cùng kinh khủng.

“Lúc trước nếu không có Phong thần y, tu vi của ngươi đã phế bỏ. Giờ ngươi đã nhận ơn mà lại báo oán, được, ta phế bỏ tu vi của ngươi. Hợp tình hợp lý.” Sở Hưu thản nhiên nói.

Ánh mắt Chu Bách Dịch nhìn về phía Sở Hưu đã tràn ngập ý hận, hắn không nói một lời trực tiếp quay người bỏ trốn, thậm chí không bỏ lại một lời đe dọa.

Nếu Sở Hưu dám phế hắn đi, vậy đương nhiên cũng dám giết hắn.

Lã Phụng Tiên đứng sau lưng Sở Hưu thở dài nói: “Sở huynh, lần này phiền toái rồi. Ngươi phế tên Chu Bách Dịch này đi còn dễ nói, nhưng tiếp đó chắc chắn sư phụ hắn là Kiều Liên Đông sẽ tới Tử Nhân Cốc này gây sự. E là Phong thần y không thể ở lại đây nữa.”

Sở Hưu không nói gì, thực tế y cố tình phế bỏ Chu Bách Dịch cũng là có ý muốn kéo Kiều Liên Đông tới.

Hắn với Phong Bất Bình không oán không thù, không phải cố tình hại hắn. Sở Hưu chỉ muốn kéo Phong Bất Bình về Quan Trung Hình Đường, nói chính xác hơn là về đất Quan Tây.

Với tính cách của Phong Bất Bình, Sở Hưu cũng không định để hắn thần phục, gia nhập dưới trướng mình. Nhưng chỉ cần Phong Bất Bình tới Quan Tây, vậy thế lực của Sở Hưu chắc chắn sẽ khuếch đại.


Cho nên Sở Hưu nghe vậy nói thẳng: “Lã huynh, Phong thần y. Trước kia các ngươi băn khoăn quá nhiều cho nên mới khiến cho hạng tiểu nhân như vậy tới đây gây sự.

Đối với hạng vô lại như vậy, ngươi chỉ có thể ác hơn bọn chúng, dữ hơn bọn chúng mới kiềm chế được chúng. nếu không người gặp xui sẽ luôn là các ngươi.

Phong thần y không cần lo lắng, không ở lại Tử Nhân Cốc Tây Sở được thì đã sao. Giang hồ lớn vậy, còn nơi khác mà.

Quan Trung Hình Đường nằm giữa ba nước, võ giả ba nước qua lại đông đảo. Nếu Phong thần y chịu tới, không nói những chỗ khác, chỉ ít ở Quan Tây ta sẽ tuyệt đối không để Phong thần y phải tức giận.”

Phong Bất Bình sắc mặt bình tĩnh, nghe vậy thở dài nói: “Với tính cách của ta có tới đâu cũng chẳng tránh nổi đắc tội với người khác. Chu Bách Dịch nhiều lần tới gây sự với ta như vậy, e là đã nhắm vào ta. Trong chuyện này chắc chắn có ý đồ của sư phụ hắn Kiều Liên Đông.

Tới Quan Trung Hình Đường thì tới Quan Trung Hình Đường, chí ít cũng có một nơi yên ổn.”

Thật ra cho dù Sở Hưu không làm vậy, Phong Bất Bình cũng có tâm tư không trêu vào được thì trốn tránh.

Chu Bách Dịch cứ hai ba ngày lại tới gây sự, sớm đã khiến Phong Bất Bình không chịu nổi nữa.


Chỉ có điều Phong Bất Bình tiếc nuối những linh dược hắn trồng trong Tử Nhân Cốc mà thôi.

Giờ Sở Hưu phế bỏ Chu Bách Dịch, đắc tội triệt để với Kiều Liên Đông, ngược lại giúp hắn hạ quyết tâm chuyển sang nơi khác. Quan Trung Hình Đường cũng là lựa chọn không tệ.

Tính cách của hẳn rất kỳ quái, hay đắc tội với người khác. Nếu tới Quan Tây, mặc dù hắn không có giao tình gì với Sở Hưu, nhưng Lã Phụng Tiên và Sở Hưu lại là hảo hữu chí giao, tin rằng trên đất Quan Tây hắn có thể sống yên ổn hơn một chút. .

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Vị Phong thần y này thực ra cũng là người phúc hậu, không nghĩ về hành động của Sở Hưu theo hướng đen tối, còn tưởng Sở Hưu ra mặt giúp mình.

Phong Bất Bình thở dài một hơi, chắp tay với mọi người xung quanh một cái nói: “Chư vị, sau này e là ta không thể chữa trị cho mọi người rồi. Nếu có ai vẫn muốn ta chữa bệnh trị thương, mời tới Quan Trung.”

Có thể nói Phong Bất Bình rất ít khi nói năng hiền hòa như vậy, thế nhưng mọi người xung quanh lại khá bất mãn.

Bọn họ vất vả lắm mới xếp hàng được tới giờ, thế nhưng giờ lại phải tới Quan Trung xếp hàng? Chuyện này khiến đám người âm thầm chửi mắng sư đồ Chu Bách Dịch, chính vì bọn chúng tham lam nên mới ép Phong thần y phải đi khỏi.

Tử Nhân Cốc lớn như vậy, trong đó có không ít đồ của Phong Bất Bình, đều là những linh dược hắn trồng tại đây.

Một số trong đó không cách nào cấy ghép e là phải để lại tại đây. Những thứ lấy đi được Phong Bất Bình đều phân phó cho đám hạ nhân làm việc vặt ngắt lấy mang đi.

Sở Hưu đưa lệnh bài của chưởng hình quan Quan Tây cho Phong Bất Bình nói: “Phong thần y, cầm lệnh bài này của ta, chỉ cần ngươi tới Quan Tây giao nó cho bất cứ bộ đầu giang hồ nào của phân bộ Quan Tây, bọn họ sẽ mở rộng cửa cho ngươi. Muốn hành nghề tại đâu hoàn toàn theo tâm tình của ngươi.”


Phong Bất Bình nhận lấy lệnh bài, thái độ khách khí hiếm thấy, gật đầu nói với Sở Hưu: “Vậy đa tạ Sở đại nhân!"

Dù sao theo Phong Bất Bình, Sở Hưu phế bỏ Chu Bách Dịch là ra mặt giúp mình, giờ còn chịu cho hắn lệnh bài để hắn tới Quan Trung Hình Đường phát triển, đây cũng là đang giúp hắn.

Mặc dù tính cách Phong Bất Bình không được tốt, nhưng chí ít hắn cũng hiểu chuyện.

Ngay lúc Phong Bất Bình vừa thu dọn xong, chuẩn bị rời đi, bên ngoài Tử Nhân Cốc vang lên giọng nói tức giận.

“Phế bỏ đệ tử của ta xong lại định đi khỏi, các ngươi đang nằm mơ đấy à!”

Ngoài cửa Tử Nhân Cốc, một người trung niên mặc y phục đỏ máu lắng lặng đứng đó, tay cầm một thanh Miêu Đao dài hẹp, lưỡi đao bị máu tươi nhuộm đỏ, có vẻ tà ác dị thường.

Thấy người này, những võ giả xung quanh chưa đi khỏi lập tức giật mình. Sư phụ Chu Bách Dịch, Phiêu Huyết Thần Đao - Kiều Liên Đông. Hắn đến thật rồi!

Hơn nữa lúc này Chu Bách Dịch mới đi chưa tới nửa canh giờ, tốc độ như vậy thật sự quá nhanh. Rõ ràng Kiều Liên Đông ở ngay phụ cận, chỉ có điêu hắn chưa trực tiếp nhúng tay vào việc này mà thôi.

Đám người chưa đi khỏi ôm tâm tính xem trò hay. nhìn đám người Sở Hưu. Bọn họ rất hiếu kỳ, rốt cuộc. đám người Sở Hưu sẽ lựa chọn ra sao, liều mạng chắc chăn đấu không lại rồi.

Đây là một vị tông sư võ đạo, hơn nữa cho dù trên đất Tây Sở, Kiều Liên Đông cũng là cao thủ cường giả có danh tiếng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi