CON MA BIẾN THÁI



Hạ Khải Phong nhìn tôi với ánh mắt quái dị: "Cô bệnh cũng không nhẹ đó! Cô cho rằng bổn thiếu gia sẽ điên cùng cô sao? Nằm mơ! Cô có nguyên tắc của cô, ta cũng có nguyên tắc của ta, bổn thiếu gia muốn làm gì thì làm, biến lại như cũ á? Không có khả năng.

"
Thấy hắn kiên quyết như thế, tôi cũng đành phải từ bỏ!
Công việc đã làm xong, tôi đi tìm Trương Thiên Thụ báo cáo nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn tưởng tôi nói dối nên cố ý cho người đi kiểm tra.

Kết quả dĩ nhiên là làm hắn khiếp sợ, nhưng hắn tin chắc là có người giúp tôi, vì thế tuyên bố không tính nhiệm vụ này, yêu cầu tôi làm một nhiệm vụ khác.

Đúng lúc này, Hạ Khải Phong và mẹ tôi đi khảo sát thị trường, Kiều Sinh cũng bị Trương Thiên Thụ giao nhiệm vụ đi nhận hàng, trời đã tối mà vẫn chưa thấy bọn họ về, đây rõ ràng là muốn chặn đường lui của tôi.


Tôi không phải là loại người hay mách lẻo, chuyện nhỏ này tôi sẽ không cáo trạng với mẹ, nữ tử báo thù mười năm chưa muộn, xem hắn ta còn có thể đắc ý được bao lâu.

Tôi vừa vùi đầu sửa sang lại tập văn kiện lộn xộn, vừa âm thầm phát tiết.

8 giờ tối, Trương Thiên Thụ tới, đúng lúc nghe thấy tôi đang mắng hắn, nhưng hắn lại mặt mày hơn hở cười nói:
"Ơ, sao em họ xinh đẹp dễ thương của anh lại tức giận thế này? Không phải là đang giận anh đấy chứ? Cô nói muốn anh trong thời gian ngắn nhất dạy em những điều quan trọng trong xưởng, anh cũng không thể làm gì khác!" Hắn giơ đống đồ ăn khuya trong tay lên: "Nhìn này, anh mua cho em món phao câu vịt dầm tương nổi tiếng nhất ở đây đó, công việc thì để đó làm sau, chúng ta đi nghỉ giải lao đã.

"
Tôi lườm hắn, nói: "Cảm ơn, tôi không đói bụng.

" Thực ra tôi đã đói bụng lắm rồi, chẳng qua là tôi không thèm đồ ăn hắn đưa tới.

"Vậy để đây lát nữa ăn, để anh xem em làm đến đâu rồi? Anh sẽ làm giúp em.

" Hắn đặt thức ăn khuya trên mặt bàn, cười tủm tỉm, ngồi sát cạnh tôi, thực sự khiến người ta chán ghét vô cùng!
Tôi đứng bật dậy, tức giận nói: "Đã như vậy thì cảm ơn anh, không còn việc gì nữa tôi cũng tan ca đây.

"

Tôi xách túi, nhanh chóng rời đi.

Đúng lúc tôi đang muốn mở cửa, Trương Thiên Thụ lại chống tay lên cửa, ngăn không cho tôi đi, còn nói rất nhiều "lời ngon tiếng ngọt".

Hắn nói hắn muốn giúp tôi, tôi xinh đẹp, trời sinh mệnh giàu sang phú quý, vốn dĩ không cần phải làm gì, chỉ cần ngồi bên cạnh hắn chỉ tay năm ngón là được rồi, hắn sẽ hầu hạ tôi thật thỏa mái dễ chịu, đưa tôi lên tận đỉnh Phan-xi-păng.

Đối mặt với loại người cặn bã này, sao tôi có thể thoải mái chứ? Chỉ cần hắn cút xéo khỏi phạm vi tầm mắt của tôi đã là tốt lắm rồi.

Tôi nắm chặt tay định cho hắn vài phát đấm để hắn bớt ảo tưởng, không ngờ rằng cửa lại bị đẩy ra, Trương Thiên Thụ lại lần nữa bị cửa đập vào đầu, tôi đồng cảm nhìn hắn ngồi ôm đầu, bắt đầu hoài nghi liệu ngày mai hắn có thể dùng não như bình thường không.

Người tới không ai khác, chính là Hạ Khải Phong, nhìn thấy hắn, sự lo lắng hồi hộp trong lòng tôi cũng biến mất, nhưng tôi cũng không có biểu hiện cảm kích với hắn.

Tôi nhắc nhở mình phải duy trì khoảng cách với hắn.


Trương Thiên Thụ kêu đau thảm thiết, hắn không rõ tình huống, bắt loạn được vạt áo của Hạ Khải Phong, phẫn nộ quát: "Liên Kiều Sinh, cậu thật to gan, dám rời khỏi đơn vị công tác? Cậu không muốn làm nữa có phải không?"
Hạ Khải Phong nhìn cánh tay đang nắm lấy áo mình, lủa giận bừng bừng, sau đó hắn giơ tay lên, ánh mắt tràn đầy sát khí, chỉ cần hắn tấn công thì chắc chắn Trương Thiên Thụ sẽ đi đời nhà ma.

Nhìn thấu dụng ý của hắn, tôi hoảng sợ, chạy đến, cuống quýt ôm lấy hắn, dùng thân thể ngăn cản hắn ra tay, nhưng thật trùng hợp, tay của hắn lại đặt đúng vào ngực tôi.

Trong phút chốc, ánh mắt đỏ ngầu tràn đầy lửa giận của hắn lại khôi phục lại vẻ âm u hắc ám, nhìn tôi một cách thâm thúy.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi