CON MỌE NÓ KIẾM TIỀN NHỜ LUYỆN ĐAN



Bởi vì thời gian của nhiệm vụ rất gấp, Đường Tô Mộc khuyên can mãi, cuối cùng cũng thuyết phục được Nhị hoàng tử rời cuộc hẹn sang ba ngày sau.
Có sự giúp đỡ của thị vệ Vương phủ, nhiệm vụ cũng coi như thuận lợi hoàn thành.

Tới sáng ngày thứ hai, toàn bộ bốn mươi sáu đối tượng trong nhiệm vụ đã hoàn thành được bốn mươi lăm người, thắng lợi đã thấy được trong tầm mắt.

Sau đó cũng không biết có phải là hao hết may mắn rồi hay không, đối tượng cuối cùng còn lại trong nhiệm vụ này, cho dù Đường Tô Mộc có đi khắp nơi tra tìm thế nào cũng không có cách tìm được người.

Cuối cùng ngay cả thị vệ đi theo trợ giúp cũng không nhịn được bắt đầu nóng lòng.

"Công tử, nếu không chúng ta điều thêm một số người nữa tới đây đi, toàn bộ đường phố phía đông vẫn chưa lục soát xong, nếu bản thân người nọ không đi ra ngoài thì thật sự nhân thủ ở đây không đủ đâu ạ."
"Không được." Đường Tô Mộc vội vàng lắc đầu: "Cộng thêm cả số người hôm qua điện hạ phái tới, số thị vệ giúp tìm người hiện giờ đã tăng lên đến ba mươi lăm người, nhiều hơn nữa e rằng có hơi chói mắt quá."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ thế bỏ qua ư?" Thị vệ hỏi.

Đường Tô Mộc không nói gì.

Chỉ còn lại một người, buông tha thì thật sự cũng không phải không được, dù sao thì dựa theo yêu cầu của nhiệm vụ, chỉ cần số người chết không vượt qua ba người, hoặc số người bị thương không vượt quá mười đã ngầm thừa nhận nhiệm vụ thành công, đại khái y không cần tốn nhiều sức lực đi mò kim đáy biển để tìm người cuối cùng này như vậy.

Nhưng đây không phải là con số đơn giản, cũng không phải là nhiệm vụ trong trò chơi chỉ cần hoàn thành là mọi sự đều thuận lợi...!Đây là tính mạng của một con người sống sờ sờ, Đường Tô Mộc quả thực không có cách nào thuyết phục mình cứ thế mà buông bỏ.

"Cái này không được, cái kia cũng không được, nếu như chúng ta may mắn hơn một chút, có thể để người kia chủ động tìm tới thì hay biết mấy." Thị vệ bên cạnh không nhịn được thở dài.

"May mắn hơn một chút?" Đường Tô Mộc bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

"Dạ?" Thị vệ sợ hết hồn, vội vàng lắc đầu: "Không không, hồi nãy tiểu nhân không nói gì hết."
Đường Tô Mộc gật đầu một cái, lẩm bẩm nói:
"Đúng rồi, nếu như chỉ là gia tăng vận may, vậy thì có một loại đan dược có thể tăng sự may mắn của con người trong vòng thời gian ngắn."
Nói xong không đợi mọi người kịp phản ứng đã xoay người trở về phòng dịch chuyển vào trong nông trại.


Để lại đám thị vệ trố mắt nhìn nhau, tăng sự may mắn, trên đời này thật sự có loại thuốc thần kỳ như vậy sao?
"Đan may mắn: phượng hỏa x10, băng lân x10, nước linh tuyền x10."
"Có thể gia tăng chỉ số may mắn, điều duy nhất cần chú ý là người uống viên thuốc này phải làm việc phù hợp với lẽ trời, nếu lệch khỏi chính đạo thì có thể hao hết thiên vận, phản phệ lại."
Nguyên liệu không cần lo lắng, phượng hỏa đến từ Tiểu phượng hoàng, băng lân lấy từ Đằng xà, bởi vì bình thường không quá cần dùng tới hai thứ này, cho nên hiện giờ trong tay Đường Tô Mộc đang có không ít hàng tích trữ.

Còn có làm việc phù hợp với lẽ trời hay không, đoán chừng cũng không cần quá lo lắng, dù sao thì tìm người cũng là yêu cầu cưỡng chế của nhiệm vụ, hơn nữa sau khi hoàn thành có thể đạt được một số điểm công đức.

Lấy điểm công đức gì đó, nghe cũng rất phù hợp với lẽ trời.

Đan may mắn cũng coi như một loại đan dược cao cấp, thời gian cần để luyện đan không ngắn, Đường Tô Mộc đợi khoảng hơn hai tiếng, cuối cùng cũng đến lúc hai viên đan may mắn ra lò.

Đan may mắn luyện xong cho ra hai màu đỏ và lam, toàn thân lạnh như băng, Đường Tô Mộc cầm trong tay nhìn chốc lát, xác nhận lần này luyện chế không thất bại, cuối cùng nhắm mắt lại nuốt xuống.

Ừm.

Lại còn cực kỳ ngọt.

Đường Tô Mộc cảm nhận một chút, có vẻ không có cảm giác gì đặc biệt.

Đang muốn gõ khí linh hỏi xem có chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài nông trại có người gõ cửa.

"Công tử, người của phủ trưởng công chúa tới tìm ngài, nói có chuyện quan trọng muốn nhờ!"
Trưởng công chúa Kỳ Vũ Tang là nữ nhi được cưng chiều nhất dưới gối đương kim thánh thượng, mẹ đẻ là quý phi trong cung, thân phận tôn quý.

Trước đó Đường Tô Mộc có tham gia tiệc thưởng hoa của nàng, thậm chí còn chữa bệnh cho khuê mật của nàng, nhưng cũng chỉ có như thế, sau đó chẳng liên lạc gì nữa, thật sự không hiểu đối phương bỗng nhiên phái người tới tìm mình là có chuyện gì.

Người đến là tâm phúc Phó Niên Xuân của trưởng công chúa, nhìn vẻ mặt cực kỳ nóng vội.

"Quấy rầy Đường công tử rồi, thật sự là chuyện quá khẩn cấp, xin công tử theo tại hạ tới phủ Công chúa một chuyến."

"Đợi một chút." Đường Tô Mộc nhíu mày: "Rốt cuộc ra làm sao, có chuyện gì mà không thể nói luôn ở đây? Nếu không nói rõ thì bây giờ ta sẽ không tới phủ Công chúa."
Cũng không phải là đưa thiệp tới tiệc thưởng hoa như trước đó, y là người ngoài, vô duyên vô cớ chạy tới phủ Công chúa, nghĩ thế nào cũng có chút không đúng lắm.

"Vâng, điện hạ vốn muốn gọi ngài và Tấn vương điện hạ cùng đi chung, nhưng mà hiện giờ Tấn vương điện hạ đang nghị sự trong cung, trong lúc nhất thời không rút ra được chút thời gian để tới.

Tại hạ thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể chạy tới đây là tìm ngài." Trên đầu Phó Niên Xuân đều là mồ hôi, đến nói năng cũng rối như mớ bòng bong.

"Rốt cuộc là có chuyện gì...!chờ ngài đến phủ Trưởng công chúa, tự khắc sẽ biết thôi."
"Công tử." Thị vệ trung niên bên cạnh nhíu mày lại, không nhịn được mở miệng nói: "Tiểu nhân cảm thấy chuyện này có điều không đúng, chi bằng cứ chờ sau khi điện hạ trở về rồi tính tiếp đi."
Đường Tô Mộc cũng cảm thấy có điều không đúng, đang định từ chối thì bỗng nhiên cảm giác đáy lòng khẽ động một cái, lời nói ra khỏi miệng nhất thời đổi hướng.

"Được, trước kia Nhị điện hạ cũng được Trưởng công chúa điện hạ chiếu cố không ít, ưu tiên việc gấp, ta sẽ theo ngươi một chuyến."
"Đa tạ Đường công tử!" Phó Niên Xuân vui mừng quá đỗi, không để y có cơ hội do dự, vội vàng kêu xe ngựa tới.

"Công tử..." Rõ ràng thị vệ không quá đồng ý.

"Đừng lo lắng, ta tự có tính toán." Đường Tô Mộc phất tay, tỏ ý không cần nói thêm gì nữa.

Cũng không biết là do đan may mắn đã có tác dụng hay gì, mà lúc nãy trong nháy mắt Phó Niên Xuân nói lên lời thỉnh cầu, Đường Tô Mộc bỗng nhiên có một loại dự cảm chuyện xảy ra trong phủ Trưởng công chúa, hẳn có liên quan tới đối tượng trong nhiệm vụ cuối cùng của y.

Cửa tiệm đan dược của Đường Tô Mộc cách phủ Trưởng công chúa không xa, hơn nữa Phó Niên Xuân cố gắng đi đường tắt, sau khoảng thời gian uống cạn tuần trà xe ngựa đã đến nơi.

Đến rồi Đường Tô Mộc mới phát hiện, vị trí xe ngựa đỗ lại lần này không phải cửa chính mà lần trước y tới tham gia tiệc thưởng hoa, mà là một cái cửa cánh cung nhỏ ở phía tây cho bọn hạ nhân ra vào mua sắm.

"Ủy khuất cho Đường công tử rồi, bệnh nhân ở chỗ này, bởi vì phải giấu nên chỉ có thể đi vào từ đây, xin Đường công tử thứ lỗi." Phó Niên Xuân vừa áy náy lại nóng lòng, rất sợ đối phương cho rằng đây là mình đang tiếp đón không chu đáo, phất tay áo bỏ đi luôn.

Bệnh nhân?

"Không sao." Đường Tô Mộc lắc đầu: "Xin tiên sinh đi trước dẫn đường."
"Tốt quá." Mặt Phó Niên Xuân đầy cảm kích, bước nhanh dẫn Đường Tô Mộc vào bên trong viện.

Lúc này không cần Phó Niên Xuân giải thích, ngay cả Đường Tô Mộc cũng nghe thấy một trận gào thét kinh người truyền tới từ sâu trong viện.

"Mau, mau bắt Lâm công tử lại!"
"Không được, Trưởng công chúa có lệnh, tuyệt đối không thể để Lâm công tử bị thương."
"Ngăn hắn lại, đừng để hắn chạy qua bên này!"
Bên trong viện hỗn loạn, đủ loại âm thanh hỗn tạp trộn với nhau, Đường Tô Mộc ngưng mắt nhìn kỹ, cuối cùng cũng thấy rõ người bị mọi người đuổi theo chặn đường không ai khác chính là Lâm Chí Xương trước kia vẫn luôn không hợp với y.

"Đường công tử, hai giờ trước Lâm công tử vô duyên vô cớ vọt vào phủ Trưởng công chúa nổi diên, điện hạ vốn muốn đuổi hắn ta ra ngoài phủ, nhưng vì ngại trước kia Lâm thượng thư có ơn với quý phi nương nương, cho nên không thể không nể mặt mũi của Lâm thượng thư, chỉ có thể nghĩ cách chế trụ hắn ta lại."
Thừa dịp hỗn loạn, Phó Niên Xuân nắm bắt thời gian giải thích với Đường Tô Mộc.

"Kết quả không biết Lâm công tử xảy ra vấn đề gì, sức lực bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ vô cùng, chẳng những tự thoát khỏi dây thừng, còn làm bị thương mấy tên canh phòng trong phủ.

Nhờ có một tên thị vệ cơ trí bên người tại hạ nói mấy ngày gần đây ngài đang tìm người dân bị mắc bệnh phệ tâm trong thành, mà những triệu chứng của bệnh phệ tâm kia đúng lúc lại mười phần tương tự với chứng bệnh của Lâm công tử, cho nên tại hạ mới vội vàng tới tìm ngài."
Còn việc Lâm Chí Xương rốt cuộc có mắc bệnh phệ tâm hay không, Phó Niên Xuân không cần biết, chỉ biết rằng Đường Tô Mộc y thuật cao siêu, còn chữa rất nhiều chứng bệnh kỳ kỳ quái quái, cho dù không phải bệnh phệ tâm, cũng sẽ không thật sự hoàn toàn không có biện pháp.

Nhìn vẻ mặt đầy tín nhiệm của Phó Niên Xuân, Đường Tô Mộc yên lặng không nói.

Đưa tay chỉ về phía Lâm Chí Xương vẫn nổi điên như cũ ở phía đối diện: "Xem bệnh thì cũng được thôi, chỉ là dù sao các ngươi cũng phải bắt người lại cho ta rồi hẵng nói."
Y cũng chẳng phải là thần tiên.

Chạy tới chạy lui thế này, làm sao mà nhìn kỹ được.

"Vâng, tại hạ sẽ làm ngay..."
Không đợi Phó Niên Xuân nói xong, cách đó không xa bỗng truyền tới tiếng kêu sợ hãi, chỉ thấy Lâm Chí Xương đã hoàn toàn mất trí đá một phát vào tên thị vệ đang bắt mình vào trong ao nước, sau đó liền vọt nhanh tới phía Đường Tô Mộc.

"Đường công tử cẩn thận!" Phó Niên Xuân sợ tới mức tim cũng nhảy cả ra ngoài, vội vàng kéo Đường Tô Mộc ra, nhưng căn bản không ngăn được thế tấn công của Lâm Chí Xương, bị đối phương trực tiếp đá vào chỗ núi giả phía sau.

Xong rồi.

Phó Niên Xuân ngã đến choáng váng đầu óc, không bò dậy nổi, đáy lòng chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ này.


Tốc độ của Lâm Chí Xương quá nhanh, thị vệ hai bên đều không phản ứng kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta nhào về phía Đường Tô Mộc.

Sau đó liền nghe thấy "Ầm" một tiếng, vô số điểm sáng màu vàng tản ra, còn chưa kịp nhào tới gần, Lâm Chí Xương đã như đụng phải một tấm bình phong che chắn, ngay sau đó bắn mạnh ra ngoài, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Chuyện này...!
Thị vệ đuổi tới cứu người đều ngẩn hết ra tại chỗ.

Cuối cùng vẫn là thị vệ dẫn đầu phản ứng lại trước: "Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau trói người lại!"
"Vâng!" Mấy tên thị vệ chen nhau lên, hai ba phát đã trói thật chặt Lâm Chí Xương đang hôn mê lại.

Cũng tiếp thu bài học lần trước, chẳng những trói thêm hai vòng dây, thậm chí còn tăng thêm một vòng xích sắt, bảo đảm không có sơ suất.

Trói xong Lâm Chí Xương, Phó Niên Xuân bên kia cuối cùng cũng cố gắng bò dậy được.

"Đường công tử, ngài không sao chứ?"
Phó Niên Xuân hối hận không thôi, hắn không nên mời Đường Tô Mộc vào trong phủ dưới tình huống hỗn loạn thế này, nếu như ban nãy đối phương bị Lâm công tử tổn thương, hắn phải báo lại với Tấn vương điện hạ thế nào đây.

"Không sao đâu." Đường Tô Mộc nhíu mày lại, cúi người xem tình huống của Lâm Chí Xương.

Hơi thở rất yếu ớt, kinh mạch có nhiều chỗ tắc nghẽn, nhất là ở phía não, hình như có một thứ lớn chừng nắm đấm màu xanh lá cây đang chiếm cứ ở đó, không ngừng ngọ nguậy.

Thấy Lâm Chí Xương hôn mê bất tỉnh, thị vệ dẫn đầu nhất thời lo lắng, không nhịn được tiến lên thử hơi thở của hắn ta, sau đó vẻ mặt đại biến.

"Không, không còn hơi thở nữa rồi..."
"Chết rồi!" Phó Niên Xuân sợ hết hồn, vội vàng sờ lên cổ Lâm Chí Xương một cái.

Thật sự đã chết rồi.

"Vẫn chưa chết đâu, nhưng mà chờ thêm lát nữa thì không biết được." Đường Tô Mộc thu hồi Vô tướng phù du, lại nhìn tình huống của người trên mặt đất: "Trước hết đưa hắn vào trong nhà đi đã, bưng mấy chậu than tới đây cho ta.

Phó Niên Xuân: "..." Chậu than?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi