CON MỒI VÀ THỢ SĂN


Ngày diễn ra đám tang Nam là một ngày trời mưa tầm tã, bầu trời nặng trĩu những đám mây xám xịt, không khí ẩm ướt và u ám khiến người ta ngạt thở.

Căn nhà mới được xây cách đây không lâu tưởng chừng là khởi đầu cho cuộc sống tốt đẹp sau này của một nhà ba người thì hiện tại lại là nơi tổ chức đám tang cho một thanh niên trẻ tuổi, mẹ và em gái Nam âm thầm rơi lệ bên quan tài anh, loanh quanh trong sân cũng chỉ có một ông bác ruột cùng với người anh họ, hai người ngồi đối diện trên chiếc bàn kê gần cổng dùng để tiếp đón người tới viếng, mặt sân lợn cợn cát ẩm, Nam ra đi khi trên thân vẫn mang tội danh kẻ giết người nên đám tang của anh cũng chẳng có mấy người đến, khung cảnh tiêu điều đầy đau thương.
Sơn ngồi ở một góc khuất âm thầm nhìn mọi người qua lại, gương mặt hắn lạnh lùng đến lạ, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm di ảnh trên bàn.
Tiếng mưa rơi lộp bộp trên tấm bạt ni lông che trên sân, không có người đọc điếu văn chỉ có tiếng kèn đám ma quanh quẩn bên tai, đội trưởng Minh cùng Hoàng và Hân đem theo đồ cúng từ cổng bước vào, người nhà Nam thấy sự xuất hiện của ba người thì không khỏi ngạc nhiên, xung quanh cũng có không ít ánh mắt nhìn về phía họ.

Mẹ Nam cùng con gái nhìn ba người lần lượt thắp hương phúng viếng lại lần nữa rơi nước mắt.

Đội trưởng Minh lại gần hai người nhẹ giọng:
- Thay mặt đội cảnh sát hình sự, tôi cùng đồng đội đến đưa tiễn cậu Nam, dưới vong linh của cậu ấy tôi đảm bảo nhất định làm sáng tỏ mọi chuyện, trả lại trong sạch cho người đã khuất, mong gia đình bớt đau buồn.
- Cảm ơn đội trưởng.
Mẹ Nam đỏ mắt cầm tay đội trưởng Minh, đôi tay của người phụ nữ khẽ run rẩy dường như đang cố kìm nén nỗi đau mất con, bà nhìn đội trưởng Minh, giọng nói có chút nghẹn ngào:

- Xin mọi người điều tra chân tướng càng sớm càng tốt.

Thằng bé không thể mang danh giết người mà chết tức tưởi như vậy được.
- Mong chị yên tâm.
Bộp! Choang!
Âm thanh vật thuỷ tinh vỡ tan phát ra âm thanh chót tai phá tan không khí cô quạnh của đám tang khiến mọi người không khỏi kinh ngạc nhìn về phía cổng.

Một đám người giận dữ nhìn về phía linh đường, cầm đầu là một người đàn ông dáng vẻ hùng hổ.

Em gái Nam nhìn thấy anh ta liền hoảng hốt nói:
- Anh Hưng, anh đến đây làm gì?
- Tao đến làm gì à? Mẹ! Thằng anh mày giết chết vợ tao, mày hỏi tao đến đây làm gì!
Người đàn ông gằn lên với giọng hung dữ, đội trưởng Minh nhíu mày nhìn anh ta, ông nhận ra anh ta là người nhà của một trong những nạn nhân của vụ án mạng liên hoàn, anh ta hình như cũng là người dân ở khu này, phía sau anh ta còn một vài người nhà cũng những nạn nhân khác nữa, trong chớp mắt ông liền hiểu mọi chuyện, không nén được một tiếng thở dài, đội trưởng Minh lên tiếng giữa bầu không khí căng thẳng:
- Tôi là đội trưởng đội hình sự, đây là đám tang, mọi người có chuyện gì từ từ nói.
Người nhà nạn nhân ngay lật tức hướng mũi nhọn về phía mấy người cảnh sát, chỉ thấy một người đàn ông khôi ngô ăn trên người mặc áo sơ mi trắng cùng quần âu đen trên tay mang đồng hồ Rolex đắt tiền song vẻ mặt hơi tiều tuỵ, gò má hơi hóp vào hốc mắt quầng thâm, biểu cảm trên gương mặt lạnh lùng pha chút tức giận chất vấn:
- Đồng chí đội trưởng, anh hẳn hiểu rằng lí do tại sao chúng tôi lại ở đây.

Tôi vì hắn mà mất đi người tôi yêu nhất, mà tôi vô dụng đến hiện tại vẫn chưa thể mang cô ấy về, anh bảo tôi từ từ nói thế nào?
Người đàn ông càng nói giọng càng lạnh, gương mặt vì kiềm chế mà mơ hồ nổi gân, đau thương khiến anh ta thoáng run rẩy.

Không khí lạnh lẽo khiến mọi người nhất thời không phát hiện một ánh mắt nãy giờ vẫn không ngừng quan sát hộ giống như xem kịch.

Hân âm thầm liếc mắt nhìn về một góc khuất, nơi gã to xác lặng lẽ đứng, ánh mắt thích thú của hắn nhìn mọi người được cô thu lại toàn bộ, trong lòng âm thầm phân tích.

Đội trưởng Minh nhận ra người đàn ông vừa lên tiếng, đó là vị hôn phu của cô giảng viên đại học M cũng là nạn nhân đầu tiên và là người duy nhất mà cảnh sát đến giờ vẫn chưa tìm thấy toàn vẹn thi thể.

Ông nhìn người đàn ông trong lòng không khỏi có chút hổ thẹn:
- Anh Phong, tôi biết anh vô cùng đau sót trước sự ra đi của cô Lan, tuy nhiên đây là thiếu sót của cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ tìm thấy cô Lan càng sớm càng tốt.

Còn..
- Đã nửa năm trôi qua, đội trưởng Minh, anh đang muốn bào chữa cho sự vô dụng của cảnh sát sao? Tôi không cần, tên khốn nạn này là kẻ giết người, chỉ hắn biết Lan đang ở đâu, dù hắn chết tôi cũng bắt hắn phải trả giá.
Lời nói vừa dứt cũng không đợi mọi người phản ứng lại những người phía sau người đàn ông lật tức xông về phía trước, đội trưởng Minh cũng không ngờ người tới xúc động làn càn như vậy bỏ qua sự có mặt của cảnh sát nhất quyết muốn phá đám tang, cảnh sát ngay lật tức xông tới ngăn cản khung cảnh ngay lật tức trở nên hỗn loạn.

Hân vội vàng bảo vệ mẹ và em gái Nam nên cũng không còn thời gian chú ý đến Sơn, hắn ta vẫn im lặng đứng một bên nhìn di ảnh Nam bị người ta ném xuống đất, ánh mắt thoáng qua một tia khác lạ.

Đám tang hỗn loạn, tiếng khóc của mẹ và em gái Nam lại càng thêm xé lòng, Sơn lặng lẽ đi đến chỗ di ảnh, hắn bình tĩnh nhặt tấm ảnh lên, chầm chậm lau đi vết nước trên mặt, đối diện với tấm ảnh lặng lẽ nhếch môi cười.
Ba mươi phút sau.
Phong phẫn nộ ném mạnh đồ trong tay xuống phát ra âm thanh chói tai, hai mắt anh vằn đỏ, trừng lớn, ánh mắt điên cuồng nhìn về phía linh đường, tấm di ảnh đã được đặt ngay ngắn tự bao giờ, gương mặt người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười trên đó khiến cảm xúc trong Phong cảng bùng nổ, anh tiến về phía đó nhanh như một cơn gió.

Em gái Nam sợ hãi nhìn Phong, cô bé lấy hết can đảm giữ anh lại giọng cầu xin:

- Anh định làm gì? Xin anh, anh trai em không giết vợ anh.
Phong cúi đầu lạnh lẽo nhìn cô rồi đẩy mạnh, không đợi mọi người phản ứng Phong túm lấy di ảnh ném mạnh.
"Bộp"
Tấm ảnh vỡ nát, Phong gào lên đau đớn:
- Thằng khốn, dốt cuộc mày giấu cô ấy ở đâu? Vợ tao ở đâu? A!
Âm thanh đau xé lòng của người đàn ông khiến mọi người xung quanh sững người, không gian lặng thinh chỉ còn lại tiếng hét đầy bi thương và tuyệt vọng, chỉ thấy người đàn ông ăn mặc sạch sẽ đắt tiền khi trước quỳ mọp xuống đất ôm đầu đau đớn, mái tóc vốn được trải gọn gàng nay đã rối bời, quần áo cũng dính đầy bùn đất, gương mặt anh cúi gầm xuống, bờ vai rộng run lên từng hồi.

Cùng với âm thanh nức nở đầy kìm nén tựa như tiếng khóc mọi người nhất thời không biết phản ứng ra sao, người đến rốt cuộc là đáng trách hay đáng thương lúc này đã không còn quan trọng, lúc này chỉ có nỗi bi thương là thứ duy nhất tồn tại đè chặt lấy lồng ngực mỗi người khiến họ khó lòng hít thở một cách nhẹ nhàng.
Trời bắt đầu mưa xối xả, tiếng nước rơi trên mái tôn phát ra âm thanh ầm ầm đinh tai lấn át đi tiếng khóc nhưng vẫn không thể nào xua tan không khí thê lương nồng đậm, đội trưởng Minh nhìn về phía Hân, chỉ thấy cô ấy cúi đầu không rõ đang nghĩ gì rồi lại nhìn về phía Hoàng, cấp dưới nhìn ông thở dài, thân là một cảnh sát lúc này trong lòng họ chỉ toàn là cảm giác bất lực cùng áy náy.

Trong không gian ấy người ta khó lòng cảm thấy dễ chịu nhưng sau tất cả vẫn luôn tồn tại ngoại lệ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi