CON NGƯỜI ĐƠN GIẢN NHẤT KHI YÊU


Lạc An thấy vẻ chán ghét hiện rõ trên gương mặt Phi Vũ, cậu đưa tay khẽ giật giật góc áo anh.

Phi Vũ nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thản, ánh mắt như có như không liếc về phía Hoàng Vũ.

Anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lạc An, ý bảo, đừng lo lắng, tớ tự biết chừng mực.
Vì sợ Hoàng Vũ phiền lòng nên từ trước tới nay dù có chán ghét Lã Mai Oanh tới cực điểm nhưng Phi Vũ chưa từng bao giờ biểu hiện gì quá phận.

Hoàng Vũ biết quan hệ giữa mẹ và anh trai chưa bao giờ tốt đẹp thậm chí là có phần gay gắt.

Nếu không phải vì cả hai đều sợ cậu bị chèn ở giữa sẽ khó xử thì có lẽ họ đã trực tiếp lên tiếng công kích nhau từ lâu rồi.
Hoàng Vũ liếc nhìn vẻ mặt bình thản của Phi Vũ rồi lại nhìn sang nét cười như có như không của Lã Mai Oanh, trong lòng phiền não nhưng ngoài mặt tươi cười, cậu nói:
"Mẹ, Đại Vũ tới rồi này.

Còn đây là Đại An.

Mẹ chắc còn nhớ Đại An chứ?"

Phi Vũ miễn cưỡng hướng về phía Lã Mai Oanh gật đầu một cái coi như chào hỏi, trong lòng thầm nghĩ, cầm tay Lạc An so với gặp mặt người phụ nữ này rõ ràng là thoải mái hơn nhiều.

Lạc An khẽ nhéo nhéo cổ tay Phi Vũ rồi hướng Lã Mai Oanh nở nụ cười hoà nhã:
"Cháu chào cô! Cô dạo này vẫn khoẻ chứ ạ?"
Lã Mai Oanh mỉm cười nhẹ gật đầu rồi nói với Trần Mạnh:
"Chú Trần, chú tốt nhất là nên phân biệt rõ ràng công và tư đi.

Trên đời này chú đã thấy quản gia nào gọi thẳng tên chủ nhân như chú chưa?"
Lạc An còn chưa kịp bất mãn với thái độ của Lã Mai Oanh thì đã nhìn thấy Trần Mạnh khom lưng xin lỗi rồi hướng Phi Vũ cúi đầu nói:
"Mừng cậu chủ về nhà! Chủ tịch đã đợi cậu rất lâu rồi."
Phi Vũ khó chịu cau mày, lửa giận vốn đã âm ỉ trong lòng nay vì lời nói của Lã Mai Oanh mà bùng cháy.

Anh định lên tiếng bảo vệ Trần Mạnh, thế nhưng ngay khi lời nói chuẩn bị thoát ra khỏi đầu môi thì Lạc An vội vàng nắm lấy tay anh, siết chặt.
Bàn tay Lạc An lành lạnh, đầu ngón tay cậu chạm vào lòng bàn tay khiến trái tim hừng hực lửa giận của Phi Vũ lập tức dịu lại.

Anh quay sang mỉm cười nhìn Lạc An, gật đầu ý bảo cậu yên tâm.
Trước đây Phi Vũ đã từng nói với Lạc An rằng, bất luận người lớn làm việc gì hay đối xử với anh như thế nào thì anh vẫn sẽ nhất định không làm tổn thương tới Hoàng Vũ.

Thế nhưng cậu biết, cảm xúc con người là thứ khó điều khiển nhất.

Vậy nên cậu sẽ luôn luôn ở cạnh Phi Vũ, ở bên cạnh nhắc nhở anh, một tấc cũng không rời.
Lã Mai Oanh khẽ nhếch môi quay người vào trong, trước khi đi còn không quên kéo Hoàng Vũ vào cùng.

Phi Vũ cầm tay Lạc An nhét vào túi áo, nhăn mày nhìn cậu, tại sao tay lại lạnh như vậy?
Lạc An bất lực nhún vai, tay cậu cũng vậy còn gì.
Hai người dính sát nhau cùng vào nhà, vừa đi vừa chọi mắt phân đúng sai trong im lặng.

Trần Mạnh lặng lẽ theo sau, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng một trắng một đen phía trước.

Lúc đầu ông có phần không dám tin khi thấy đôi mắt vốn ẩn hiện vẻ tàn nhẫn của Phi Vũ đột nhiên như được thanh tẩy biến thành đôi mắt dịu dàng chứa đựng sự cưng chiều.


Chỉ vì một cái nắm tay, một cái nắm tay của Lạc An có thể khiến Phi Vũ bình ổn lại tâm trạng rối loạn hay thậm chí buông bỏ cả hận thù ghen ghét trong lòng.
Nhìn Phi Vũ đang híp mắt cong môi khẽ cười, Trần Mạnh thở dài, con có biết là bản thân đang đi trên con đường đầy gai nhọn hay không?
Hà Khắc Nghiêm đang ngồi trong phòng khách xem bản tin thời sự, trên tay là tách cafe vẫn còn nghi ngút khói.

Âm thầm quan sát dáng vẻ của ông, Lạc An không tự chủ được mà nghĩ rằng, nếu như người ngồi trên chiếc ghế kia là Phi Vũ thì thần thái của anh chắc chắn cũng sẽ giống như thế này, rõ ràng là vẻ mặt bàng quan thờ ơ thế nhưng vẫn mang theo vẻ gì đó có phần ưu tư.
Đối với Hà Khắc Nghiêm, đến cái gật đầu mang tính chất chào hỏi Phi Vũ cũng không muốn, vậy nên anh trực tiếp kéo Lạc An cùng ngồi xuống sofa.

Cậu luống cuống đứng dậy chào Hà Khắc Nghiêm rồi trừng mắt nhìn anh.
Thấy ánh mắt cảnh cáo đừng vô lễ của Lạc An, Phi Vũ dở khóc dở cười, cũng có ai quan tâm đâu nào!
Qua làn khói mờ mờ bốc lên từ tách cafe, Hà Khắc Nghiêm liếc mắt nhìn Phi Vũ rồi lại nhìn xuống phần túi áo cộm lên của anh, lạnh nhạt nói:
"Hai thằng con trai giữa ban ngày mà nắm tay nắm chân còn ra thể thống gì nữa?"
Lạc An xấu hổ muốn rút tay ra nhưng Phi Vũ lại dùng lực giữ cậu lại, anh khẽ nhếch môi hỏi ngược lại Hà Khắc Nghiêm:
"Vậy tức là giữa ban đêm nắm tay nắm chân mới ra thể thống à?"
Hà Khắc Nghiêm nghe vậy cũng không giận, bật cười đặt tách cafe xuống đĩa kê:
"Một đen một trắng, trang phục rất đẹp."
Nghe Hà Khắc Nghiêm khen, Phi Vũ cảm thấy có chút không quen, trong lòng chợt dâng lên một loại tư vị khó gọi tên.

Nhưng, hình như là không hề có chán ghét.
Phi Vũ không muốn tiếp tục tiếp chuyện Hà Khắc Nghiêm nữa nên kéo Lạc An đứng dậy.


Giữa hai người bọn họ dù sao cũng chẳng có gì để nói, tiếp tục miễn cưỡng có khi cuộc đối thoại còn chưa đâu vào với đâu thì cả hai đã trở mặt cãi cọ.

Phi Vũ vừa quay lưng đi, Hà Khắc Nghiêm đã lập tức hỏi:
"Đi đâu?"
Phi Vũ lạnh lùng nhìn ông sau đó chợt mỉm cười, ánh mắt lộ rõ vẻ giễu cợt:
"Mộ.

Thế nào? Có muốn đi cùng không?"
Hà Khắc Nghiêm im lặng không đáp, đôi mắt miễn cưỡng nhìn màn hình TV.

Phi Vũ bật cười, nói tiếp:
"Phản ứng của ông, phải nói thế nào nhỉ? Rất buồn cười, bố ạ!"
Lạc An siết nhẹ tay Phi Vũ, lồng ngực bỗng nhiên cảm thấy nặng nề.

Khi nói ra những lời kia, cậu nhìn thấy trong đôi mắt Phi Vũ toàn bộ đều là bi thương..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi