CON NGƯỜI ĐƠN GIẢN NHẤT KHI YÊU


Tiêu Hàn mệt mỏi đứng tựa người vào thân cây nhìn Tô Bình đang cầm ống nhòm soi sang lớp Mười Hai nào đó bên trường Mai Nhạc.

Cậu uể oải nói:
"Bình, dừng lại đi! Mày làm thế này sẽ khiến Lạc An với Phi Vũ cảm thấy không thoải mái đấy."
Tô Bình ôm gọn gói bim bim trong lòng, vừa soi vừa nhai rôm rốp, nở nụ cười khoái trá:
"Không cần dựng trại thì phải hưởng thụ chứ."
Tiêu Hàn bất đắc dĩ thở dài, cậu bắt đầu thấy nhớ Minh Hy rồi.
☆彡
Lạc An đối với mấy hoạt động như dựng trại, nhóm lửa luôn có một sự hứng thú không biết từ đâu mà ra.

Vậy nên so với các bạn cùng lớp, Lạc An rõ ràng là làm việc nhiệt tình hơn nhiều.

Phi Vũ nhìn Lạc An tất bật chạy qua chạy lại, hết đóng cọc cố định lều, căng lều rồi còn xung phong đi kiếm củi.

Khi anh đi đến giúp cậu dựng trại thì cậu lại đẩy anh ra nói đừng phá.

Khi anh cùng cậu đi kiếm củi thì cậu lại nói chỉ cần anh đi bên cạnh là được, không cần ôm củi, da tay anh mỏng như vậy sẽ bị thương.
Phi Vũ chẳng thể làm gì khác ngoại trừ âm thầm thở dài.

Khi trở về, anh đưa cho Lạc An khăn mềm và chai nước, nhẹ nhàng hỏi:
"Mệt lắm không?"
Lạc An cười tươi đưa mặt ra để Phi Vũ giúp cậu lau mồ hôi một cách rất tự nhiên, vừa uống nước vừa lắc đầu:

"Không mệt.

Tối nay chúng ta sẽ ngủ ở trong căn lều này đấy, cậu vào kiểm tra đi."
Phi Vũ bật cười, thấm mồ hôi trên mặt và cổ Lạc An xong rồi liền trùm cả chiếc khăn lên đầu cậu:
"Chỉ cần là do cậu dựng thì đương nhiên rất vững chắc."
Tô Bình ở đằng xa xa kia vừa vỗ đùi vừa cảm thán, "Thấy chưa? Thấy chưa? Động tác thân mật tự nhiên như vậy cơ mà.

Nhìn cũng rất thuận mắt nữa."
Nhóm của Lạc An là nhóm hoàn thành nhanh nhất.

Khi hai người đã tớ tớ cậu cậu đến mức không còn gì để nói thì nhiều nhóm vẫn chưa dựng lều xong.

Thấy Lạc An đang chuẩn bị chạy đi khắp nơi nhúng tay giúp đỡ, Phi Vũ liền mạnh mẽ giữ cậu lại.

Trước khi kéo cậu rời khỏi khu vực cắm trại anh còn nhờ một người cùng lớp gọi điện thông báo cho Lạc An lúc chuẩn bị tập trung.
Tô Bình nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang gắt gao nắm chặt kia, trong lòng quắn quéo, kích động hô lên:
"Lương Tiêu Hàn, tao muốn có em dâu!"
Không nghe thấy tiếng đáp trả, Tô Bình quay đầu lại thì phát hiện dáng người cao gầy ung dung đứng dựa cây khi nãy chẳng rõ đã biến mất từ lúc nào.

Cô chép miệng một tiếng, đúng lúc này điện thoại vang lên tiếng chuông tin nhắn:
Phi Vũ: "Chị đừng có mà đi theo."
☆彡
Phi Vũ cùng Lạc An đi đến một vách đá đằng sau ngọn đồi.

Vách đá này khá cao, trên vách còn mọc vài cây hoa dại, dưới chân là con đường nhỏ thưa thớt xe cộ, phóng mắt ra xa có thể nhìn thấy thành phố phồn hoa với những tòa nhà cao tầng mọc san sát.
Ngọn đồi này nằm ở ngoại ô thành phố, không khí mát mẻ trong lành.

Thấy Lạc An mang vẻ mặt hưởng thụ thoải mái, Phi Vũ liền nở nụ cười nhẹ nhõm.

Bắt gặp nét cười hiền lành ấy, cậu cũng vui vẻ cười theo rồi đánh mắt xuống dưới.

Phi Vũ nhìn theo ánh mắt Lạc An thấy hai bàn tay vẫn đang đan vào nhau một cách chặt chẽ liền xấu hổ buông tay, đồng thời ho khan một tiếng.
Lạc An ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt đang tỏa ra mùi hương ngai ngái nhàn nhạt hòa vào trong không khí, chống hai tay ra sau, cậu ngửa mặt nhìn trời:
"Vũ, tại sao cậu lại tham gia chuyến dã ngoại lần này? Cậu mà ở nhà thì tớ cũng sẽ ở nhà cùng cậu mà." Ngừng một chút, cậu nhỏ giọng hỏi, "Có phải người cậu yêu cũng ở đây không?"
Phi Vũ ngạc nhiên, "Sao cậu tự nhiên lại hỏi như thế?"
Lạc An lắc đầu, cười, "Không có gì đâu."
Phi Vũ cúi người xuống, mặt đối mặt với Lạc An, khóe mắt khóe môi đều ngập tràn dịu dàng:
"Thật ra tớ tham gia là vì cậu, cậu có tin không?"
Lạc An chăm chú ngắm nhìn gương mặt đang chắn trước tầm mắt mình, ngạc nhiên tự hỏi, tại sao từ trước tới giờ cậu không hề nhận ra rằng đôi mắt của Phi Vũ rất có sức hút?
Một loại cảm giác ấm áp và nhẹ nhõm kỳ lạ dâng lên, Lạc An tươi cười, gật đầu:

"Cậu chưa bao giờ lừa tớ cả."
Phi Vũ không tự chủ được cúi đầu nhìn tới ngây ngốc.

Đến tận khi Lạc An đã thu lại nụ cười rồi mà anh vẫn nhìn chằm chằm vào đôi môi cậu.

Chợt nhận ra Lạc An đang nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, anh liền lấy khăn mềm phủ lên mặt cậu rồi ngồi xuống vị trí bên cạnh.
"Lau mồ hôi đi."
Lạc An lúc này mới nhận ra trên trán mình xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, cậu nói cảm ơn rồi dùng khăn thấm qua loa một chút.
Hai người ngồi im lặng một lúc lâu.

Chẳng ai nói với ai câu nào mà chỉ một mực nhìn về một hướng, nơi cánh đồng xanh dường như là bất tận.

Bỗng nhiên giọng nói của Phi Vũ vang lên trong không gian, hòa lẫn với âm thanh ve sầu đầu hạ, bay theo làn gió nóng nhè nhẹ như có như không.

Lạc An nghe không rõ liền nheo mắt nghiêng người sát về phía anh:
"Cậu nói cái gì cơ?"
Phi Vũ quay đầu sang thấy Lạc An đã ở gần đến mức sắp dựa vào người mình.

Mùi hương trên mái tóc cậu vấn vít quanh mũi anh, mùi hương bạc hà pha chút mồ hôi nhàn nhạt ấy khiến trong đầu anh xuất hiện ý nghĩ muốn ôm cậu vào lòng.
Phi Vũ ghé sát bên tai Lạc An, nhẹ nhàng hỏi:
"Dạo gần đây cậu làm sao vậy?"
Hơi thở ấm nóng phả lên tai, giọng nói của Phi Vũ đối với Lạc An không hiểu sao lại đột nhiên trở nên có từ tính, rất đỗi dịu dàng.

Cậu đỏ mặt che tai tránh xa anh ra một chút ý muốn giữ khoảng cách, trừng mắt nói:
"Cậu nói người cậu yêu là ai thì tớ sẽ trả lời."
Phi Vũ ngẩn người, chăm chú nhìn vẻ mặt ẩn hiện loại cảm xúc chẳng rõ tên của Lạc An, bật cười:
"Cậu để bụng việc đó à? Thật ra..."
Lạc An vội vàng cắt ngang lời Phi Vũ, giải thích:

"Đừng hiểu lầm! Tớ chẳng qua chỉ là, tò mò.

Chỉ là tò mò mà thôi." Ngừng một chút, cảm thấy đã yên tâm với lời biện hộ của mình, cậu mới hỏi, "Cậu vừa nói thật ra cái gì?"
Phi Vũ khẽ cười, làm ra vẻ thản nhiên không để tâm đến bộ dáng lúng túng vừa rồi của Lạc An:
"Trong lúc nhất thời hứng thú mới nói như vậy nên cậu đừng để tâm làm gì."
"Vậy tức là không có?"
Phi Vũ im lặng cười.

Thấy anh ngầm thừa nhận, Lạc An rốt cuộc cũng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Nhìn biểu hiện của Lạc An, Phi Vũ vui vẻ vươn người sát về phía cậu, nheo mắt cười tà:
"Cậu rõ ràng là để bụng."
"Không phải là để bụng.

Tớ chỉ tò mò thôi." Lạc An trừng mắt phân trần.
Phi Vũ không tiếp tục tranh cãi nữa mà đưa tay xoa xoa má Lạc An, bật cười:
"Cậu có thể trả lời được chưa? Dạo này cậu làm sao thế?"
Lạc An quay mặt đi, đáp, "Chẳng qua là do tính tò mò khó kiềm chế, tớ chỉ muốn biết người mà con rùa cậu yêu trông như thế nào thôi."
Phi Vũ thừa biết cậu nói dối nhưng cũng không vạch trần mà chỉ ngẩng đầu cười ha ha.

Lạc An nheo mắt nhìn anh, thầm nghĩ, con rùa già này hình như đang rất vui..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi