CÒN NHỚ TÊN NHAU

     Bạch Ngân Hy bước đi nặng trĩu vết thương vì bị động nên rách ra một tí, máu thấm vào băng vải đau nhói lên, cô tìm một góc giữa chậu cây lớn và cái cột to, khuất người qua lại, ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối uất ức khóc...anh thật sự chán ghét cô rồi. Luôn muốn làm anh nhanh nhanh chán ghét cô một chút, bây giờ đã thành công rồi nhưng sao cô lại khó chịu thế này...

      Lưu Trạch Nguyên vừa bước đến cửa thang máy VIP định quay sang xử đẹp Đường Hi thì nghe Đường Hi lại ko biết sống chết kêu lên...mắt cậu ta nhìn đăm chiêu về một phía.

- Lưu tổng....cô ấy.......

     Lưu Trạch Nguyên nhìn theo bóng dáng cô gái nhỏ, cô bước đi khó khăn từng bước từng bước dần run lên... khuất bóng vào một góc không người trong sảnh lớn. Nhân viên xung quanh vẫn xì xầm nhưng lời xấu xí về cô. Anh nhìn thật lâu cửa thang máy mở ra rồi đóng lại anh vẫn còn trông về góc tối đó. Hình như.....anh lại vô tình làm tổn thương cô rồi.


- Lưu tổng sắp đến giờ gặp An tổng rồi. Đi thôi_cô thư kí đứng kế nhắc khéo anh.

      Không để tâm đến....Anh làm như không hề nghe thấy lời thúc giục. Anh bước từng bước lớn nhanh chóng đi về phía đó đứng trước mặt cô. Cô gái mím môi nhịn lại tiếng nấc nước mắt rơi lả chã, đôi vai run lên vì lạnh. Gương mặt tái nhợt. Lưu Trạch Nguyên đau lòng muốn chết. Nhanh tay cởϊ áσ vest dày khoác lên người cô, đỡ vai cô đứng dậy ôm chặt vào lòng. Bạch Ngân Hy hơi hoang mang theo quán tính đẩy anh ra nhưng anh lại càng ôm chặt lấy cô hơn.

- Anh xin lỗi.....anh tức giận vô cớ...là tại anh... Sao em lại chạy đến đây......

- Em xin lỗi....

- Đi......theo anh lên văn phòng...

      Vệ sĩ và thư kí nhìn anh ôn nhu ấm áp vs cô gái lạ mặt mà nghi hoặc trong lòng. Lưu tổng lánh xa nữ sắc vậy mà lại ấm áp vs cô ấy như vậy. Em gái sao? Bọn họ nghi hoặc nhìn Đường Hi đang cùng đi sau lưng họ. Đường Hi che miệng nói nhỏ


- Là thiếu phu nhân

   Ra là thế, cả đám gật gù đi theo sau lưng hai vị chủ nhân lên tầng cao nhất toà nhà.

- Đường Hi đi pha một ấm trà sen đến đây.

- Dạ.

    Đường Hi thở phào nhẹ nhõm. Có người cứu cậu ta rồi. Sau này cậu ta sẽ ngoan ngoãn lấy lòng thiếu phu nhân.

- Sao lại chạy đến đây...còn mặc ít như vậy...vết thương cũng rỉ máu ra rồi.

- Trạch Nguyên...anh bán nhà hàng rồi? Sao anh ko nói cho em biết. Sao lại để cho em ngu ngốc hiểu lầm anh?

- Anh dùng Lưu Thị thu mua Diamond vì lợi ích là thật. Anh có thể giải thích cái gì. Anh chỉ cố gắng giữ lại Triều Vân cho riêng Bạch gia.

- Triều Vân...?

- Triều Vân là tâm huyết của em. Anh ko cho phép nó chỉ mang theo một thân vật chất tầm thường rơi vào tay Lưu Thị hay Tạ gia.

      Bạch Ngân Hy nhìn anh, ánh mắt anh trìu mến, chính là anh của bây giờ còn hoàn mỹ hơn ngày xưa, chính là anh bây giờ cũng vẫn yêu cô như vậy. Dù cô làm anh tổn thương thì anh vẫn cứu giúp Bạch gia. Dù anh có gạt gẫm cô thì vẫn đưa cô đi chữa mắt. Tình yêu họ giành cho nhau là ích kỷ và là nhỏ nhen nhưng trọn vẹn đến từng hơi thở.


- Trạch Nguyên, em xin lỗi...là em sai rồi...là lỗi của em...là em ích kỷ...đừng ghét bỏ em Trạch Nguyên...e xin lỗi

     Cô gái nhỏ nhào vào lòng anh nước mắt tuôn trào thủ thỉ nhận sai, nước mắt ướt đẫm một mảng áo sơ mi màu rêu của anh. Anh ôm cô thật chặt như sợ cô chạy mất

- Ngốc quá...anh cũng sai...anh tức giận bắt em về làm tổn hại em là anh sai...năm tháng niên thiếu đó em đều hy sinh cho anh... nhưng vì một lỗi lầm của em anh lại làm em thương tổn...xin lỗi....Sau này đừng rời bỏ anh nữa có được không.

- Trạch Nguyên....nhưng em ko còn là Bạch Ngân Hy của ngày đó nữa rồi. Em bây giờ rất yếu đuối cũng rất vô dụng.

     Lưu Trạch Nguyên đưa tay dịu dàng quẹt đi vệt nước mắt trên gò má xanh xao

- Dù em có ra làm sao, có bao nhiêu vết thương, có bao nhiêu lỗi lầm hay là đạt được bao nhiêu thành tựu thì e vẫn là Bạch Ngân Hy...Bạch Ngân Hy vs những thành công và thiếu sót đó. Làm người phải chấp nhận được bản ngã của mình có hiểu không...
Cốc cốc cốc....

- Tổng giám đốc, An Tổng đến rồi.

- Kêu Đường Hi đón An tổng đi.

- Dạ.....

     Thư ký thở dài lo lắng. An tổng đó là đối tác rất quan trọng vậy mà anh lại vì phu nhân đến bỏ luôn cả đón tiếp.... Lỡ như đắt tội ...

- Trạch Nguyên, An gia cũng là gia tộc lớn, anh ko đi đón sẽ ko hay...Anh đi đi... Em ở yên đây ko sao đâu....

- Không sao đâu. Anh thay băng cho em, nào kéo cổ áo xuống.....

   Bạch Ngân Hy ko nói nữa, tính cách cứng rắn đó của anh nếu đã ko muốn đi thì sẽ không khuyên được. Cô kéo áo xuống lộ ra vết thương đã rách một đầu. Lưu Trạch Nguyên cẩn thận sát trùng rồi dán băng vải lại cho cô.

- An tổng đó là...?

- An Hiền Tiếp. Mẹ anh ta là người nước H nên tên khá đặt biệt.

- Hiền Tiếp?A ấy là Tổng giám An Thị?

- Em biết An tổng sao?

- Đương nhiên biết rồi. Tôi đây đơn phương Bạch cô nương đây 4 năm, ra là bị anh cướp đi từ lâu.
    An Hiền Tiếp đẩy cửa bước vào thấy cô gái vs gương mặt quen thuộc gần 1 năm không gặp đang ngồi rất sát Lưu Trạch Nguyên liền không nhịn được bỡn cợt một câu.

- An ca ca...đừng đùa....

- Tiểu cô nương, anh còn đang thắc mắc là việc gì khiến Lưu Tổng không ra đón đối tác quan trọng như anh đây. Thì ra là em. Nếu là em thì anh không trách cậu ta nữa..

- Hai người bàn chuyện đi em và Đường Hi ra ngoài uống trà.

- Em đang bị thương, không cần đi. Cứ ngồi đây đi.

- Em sao lại bị thương, Có nặng ko?_ An Hiền Tiếp ân cần hỏi han

      Lưu Trạch Nguyên thấy tình địch này quá ân cần liền đen mặt. Bạch Ngân Hy nhìn thấy anh thay đổi nét mặt liền mỉm cười vừa nói vs An Hiền Tiếp vừa hất mặt về phía anh

- Em yêu anh ấy đến thần trí điên đảo nên tự sát suýt chết.

       Câu trả lời này làm An Hiền Tiếp và Đường Hi ngồi đó phun ra ngụm trà. Đường Hi hoảng hồn rút khăn giấy lau lau mặt bàn dính nước. Còn người đàn ông ưu nhã ngồi đó thì mặt lại tươi tắn mang vẻ đắc thắng
- Bạch Ngân Hy, dạo này e cũng biết nói đùa rồi.

- Không....An tổng..._ Đường Hi trợn mắt lắc đầu _ là thật...tôi chứng kiến.

- Hả...????? Thật sao?

- Em nói dối anh bao giờ chưa.

- Lưu Trạch Nguyên... Anh giữ cho chặt vào, buông ra tôi liền cướp....

Cốc cốc cốc .....

- Bạch tiểu thư có người tìm cô.

- Ai vậy?_ Đường Hi hỏi.

- Đường trợ lý.... là Hàn trợ lý.

- Tôi đến ngay.

     Bạch Ngân Hy khó hiểu. Sao lại tìm cô. Cô hỏi Lưu Trạch Nguyên

- Hàn trợ lý là ai ?

- Hàn Nhất Mộc. Hay em về vs cậu ta trước đi. Xong việc anh về.

- Dạ. Anh giữ lại áo khoác, kẻo lạnh, em ra đến xe liền ko lạnh nữa rồi. Tạm biệt An ca ca

     Bạch Ngân Hy ra đến cửa đã thấy anh ta mặt mày anh ta trầm lạnh nhưng đáy mắt đã vươn nét sốt sắn. Cô hơi bất an

- Lên xe rồi nói .

- Được._ Nhất Mộc đi sau lưng cô ra đến xe, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về Trang viên Lưu gia.
- Chạy chậm lại một chút tôi đang bị thương, Nhất Mộc. Thật ra là chuyện j

- Xin lỗi Bạch tiểu thư do tôi gấp gáp. Tôi đưa cô về gặp lão đại.

   Về đến cổng anh ta đi phía trước dẫn đường Bạch Ngân Hy lủi thủi theo sau một mạch tiến về hướng hồ nước. Nhất Mộc đi vòng qua hồ đến bên thác nước, ấn lên một cái gò đá nhìn như bao gò đá khác liền tù tì 2 cái...ngắt quãng 1 nhịp...lại ấn thêm 3 cái. một cánh cửa liền di chuyển. Họ chui vào trong con đường nhỏ hẹp giữa con thác và vách núi đi rất lâu sâu vào hang động lại thấy ngõ cục. Lần này anh ta lại dùng chân đá vào phiến đá bên dưới 4 cái liên tục cửa lại mở ra một con đường rộng lớn con đường lúc nãy đi thật sâu vào núi Bạch Ngân Hy cảm thán cái quả núi này thật ra là rộng bao nhiêu vậy? Đi đến một lối rẽ cậu ta lại rẻ về bên trái lối đi ngày càng mở rộng. Tường đá cũng ngày càng phẳng phiu. Cô theo anh đi qua thêm 3 lối rẽ nữa thì gặp cửa, lần này là mật khẩu. Đi tiếp một đoạn đường chỉ nghe được rất nhiều tiếng lạch cạch lạch cạch của kim loại chạm vào nhau. Lại đi thêm 2 cánh cửa là mở bằng dấu vân tay. Bây giờ khung cảnh ở đây đã không còn phiến đá nào nữa. Xung quanh toàn được bọc thép làm cho không khí rất lạnh. Bạch Ngân Hy không kiềm đc hỏi :
- Đây....là căn cứ địa sao?

- Đúng...

- Anh đưa tôi đến đây làm gì?

- Gặp lão đại...

- Tại sao lại phải đến đây ms gặp?

      Nhất Mộc dừng bước. Họ đứng trước một cánh cửa bằng thép trông rất nặng. Anh ta chỉ nói "Khai" bề mặt liền xuất hiện một màn hình cảm ứng, nhập vào mật khẩu, vân tay và nhận diện khuôn mặt cánh cửa liền nặng trịch mở ra. Nhất Mộc vừa đi vừa nói

- Từ khi cô bỏ đi, lão đại ngày nào cũng chìm trong men thuốc.... rửa ruột 3l rồi.

 

    Tim cô đập hụt một nhịp.

- Anh ấy.......

- Anh ấy ở trong đó 2 ngày rồi. Tứ Mộc đến liền bị đánh rồi đá ra ngoài. Ko ai dám vào.

     Bọn họ đứng trước cánh cửa gỗ rất lớn chạm trổ hình rồng vô cùng uy nga

- Vào đi. Xem cô tàn nhẫn như thế nào

       Nhất Mộc ấn vân tay cửa liền hé ra. Anh ta quay lưng rời khỏi.
      

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi