CÒN NÓI EM KHÔNG THÍCH TA

Edit:hoahongdaoktx (wattpad)

"Thật là xui xẻo, ra ngoài một chuyến không gặp được gì tốt ngược lại còn mang phiền phức về." Hồ Nhi chỉnh vạt áo hơi xộc xệch, liếc nhìn Ân Du ngủ say trong lòng Thanh Huyền.

Hiện giờ hắn cũng không còn tâm tình dạo chơi nữa: "Về thôi."

Thanh Huyền theo phía sau Hồ Nhi, cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng - nước mắt chưa khô che kín khuôn mặt nhỏ đầy bụi bặm xám xịt, giống như con mèo nhỏ bị hắt hủi, vừa bẩn vừa đáng thương.

Chắc là đã lâu chưa được ngủ một giấc yên ổn như vậy, Ân Du say sưa đến tận giữa trưa hôm sau.

Thanh Huyền bưng đồ ăn về, sau đó đứng một bên, chờ Hồ Nhi ăn.

Chốc lát, phòng nghỉ gian ngoài truyền đến tiếng động, là Ân Du đói đến tỉnh. Thanh Huyền nhìn qua, cậu bé còn đang mơ mơ màng màng ngửi thấy mùi đồ ăn liền đi vào phòng.

Nhút nhát sợ sệt đứng bên cạnh Thanh Huyền, lại liếc nhìn về nơi toả ra mùi vị, dưới ánh mắt cười nhạt của Hồ Nhi, Ân Du cẩn thận dịch bước chân tới sát người có cái bớt xanh tím che kín khuôn mặt.

Cậu khẽ khàng nắm lấy góc áo Thanh Huyền, Thanh Huyền cúi đầu trùng hợp đối diện với đôi mắt to ngập nước của cậu bé. Theo lý mà nói khuôn mặt Trúc Tử thật ra không được trẻ con yêu thích, hơn nữa bản thân Trúc Tử và cậu vừa gặp mặt, dù cho thế nào thì đáng lẽ cậu bé không dám thân cận với y mới phải.

Trong lúc lơ đãng nghĩ đến thơ tình người nào đó tự tay viết mà Ô Diêm đưa, Thanh Huyền liền hiểu rõ nguyên nhân.

Tâm ma được hình thành bởi chuyện quá khứ, nhưng người bị hãm sâu vào tâm ma là Ân Du hiện tại. Hẳn là tình cảm của bản thân trong hiện thực cũng sẽ được mang vào một ít, do đó sẽ ảnh hưởng tới hành vi của cậu bé trong tâm ma một cách vô thức.

"Ca ca, ta đói." Như thú con yếu ớt nhìn Thanh Huyền, cậu mở miệng cầu xin.

Hồ Nhi cười lạnh vứt đũa trúc trong tay xuống, đũa va vào bát đĩa phát ra tiếng động lạch cạch: "Tỉnh ngủ thì chỉ biết tìm đồ ăn?"

Ân Du căng thẳng, nhìn thiếu niên xinh đẹp mị hoặc ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt thoáng đề phòng.

"A, bây giờ thì biết sợ sao? Lúc trước là ai khóc sướt mướt chạy tới chỗ ta, la hét gọi ca ca hả?"

"Thật là bực mình, hết muốn ăn!" Hồ Nhi cáu kỉnh đứng dậy ra khỏi phòng.

Đợi Hồ Nhi đi rồi, Ân Du mím môi, nhìn thức ăn trên bàn còn toả hơi nóng, hung hăng nuốt nước miếng. Do dự trong chốc lát, rốt cuộc đói không chịu nổi, cậu bước đến cạnh bàn, không dám ngồi lên ghế mà kiễng chân vươn tay, thật cẩn thận nhón một cái bánh màn thầu trên mâm.

Màn thầu khô khốc, trên bàn còn bày mấy đĩa thịt toả ra mùi vị mê người, Ân Du lại không động tới. Bánh màn thầu trắng đã cầm ở trong tay nhưng Ân Du không nóng vội ăn ngay mà bẻ đôi ra, sau đó đưa phần bánh lớn hơn cho Thanh Huyền: "Ngươi muốn ăn không?"

Thanh Huyền lắc đầu, cậu bé liền nghiêng đầu nhìn y trong chốc lát, tựa hồ để xác định đúng là y thực sự không muốn ăn, lúc này cậu mới nhét màn thầu vào miệng, nuốt từng ngụm từng ngụm.

Gương mặt nhỏ gầy gò má gồ cao, Ân Du ăn gấp gáp, bánh nghẹn ở cổ cũng không nhả ra mà liều mạng nuốt xuống. Đây là thói quen hình thành sau khi làm ăn mày, bởi vì đồ trong tay chỉ cần chưa kịp ăn, giây tiếp theo sẽ có vô số kẻ chạy tới đoạt mất, chỉ có cho vào trong miệng thì mới giữ được.

Thanh Huyền nhìn cậu bé trong khoảng thời gian ngắn ngủi ăn hết một cái màn thầu, đôi mắt bởi vì ăn vội ăn vàng mà chảy nước. Cậu nuốt hết bánh, lại nhìn xuống cái bàn, Thanh Huyền nghe thấy cậu nói: "Còn thật nhiều đồ ăn nha."

Cậu bé bò lên ghế dựa, Thanh Huyền thấy cậu cầm đôi đũa trúc Hồ Nhi vừa mới ném xuống bàn, sau đó cẩn thận đặt bên cạnh bát. Trên khăn trải bàn có một hai giọt dầu mỡ bắn xuống, đôi mắt mong chờ - Ân Du vươn ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên trên, đầu ngón tay dính chút dầu cho vào miệng, cậu cảm thấy mỹ mãn nheo mắt lại. Lúc này trước mặt cậu bày một mâm thịt băm với ớt xanh.

Giọt dầu mỡ biến mất thực mau, cậu bé cọ lòng bàn tay vào ống tay áo, rồi bắt đầu thu dọn.

Thật cẩn thận lau vết dầu mỡ còn vương lại, hình ảnh cậu bé Ân Du nũng nịu muốn mẹ làm món cá băm ớt hiện ra rõ ràng trước mắt Thanh Huyền.

Lau xong, Ân Du leo xuống, lại đẩy cái ghế dựa về đúng chỗ.

Cậu chạy đến trước mặt Thanh Huyền, hỏi: "Ca ca, ta rất đói bụng, ta ăn một cái bánh màn thầu. Ngươi nhìn thấy ta ăn, cho nên không phải ta ăn trộm đúng không?"

Tay vuốt tóc đứa nhỏ, Thanh Huyền đáp: "Ừ, không phải."

Cậu bé nghe nói, trái tim treo cao cuối cùng thả lỏng, tựa vào Thanh Huyền, yên lặng đứng bên cạnh.

Một lát sau, Hồ Nhi trở lại, ánh mắt đảo qua hai người, cơn khó chịu tựa hồ đã tiêu tan. Hắn lười nhác nhìn thoáng qua mặt bàn: "Còn để đấy làm gì? Mau thu dọn hết đi."

Ân Du nhanh chân chạy trước Thanh Huyền một bước, thu dọn bát đũa.

Hồ Nhi cảm thấy khó hiểu "ha" một tiếng, im lặng tựa bên cửa sổ, khoanh tay nhìn Ân Du dọn dẹp.

Thu dọn xong đồ ăn trên bàn, Ân Du lại bước tới gần Thanh Huyền, tay nhỏ nắm góc áo y, trong phút chốc căn phòng tĩnh lặng không một tiếng động.

Thật lâu sau, Hồ Nhi lười nhác duỗi eo, cười lạnh liếc mắt nhìn Ân Du, đang định nói gì đó.

Ân Du vội buông tay, chạy đến trước mặt Hồ Nhi, ngửa đầu nói: "Cảm ơn ngươi, ca ca xinh đẹp."

Trước tiên Hồ Nhi ngây người ra, ngay sau đó khóe miệng gợi lên vẻ tươi cười.

Lấy nền là cảnh vật bên ngoài đang tắm dưới ánh dương rực rỡ, trong khoảnh khắc thiếu niên đẹp đến kinh tâm động phách*.

(Kinh tâm động phách: làm cho lòng người rung động mãnh liệt)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi