CÒN RA THỂ THỐNG GÌ NỮA?

Edit + Beta: Mietta Yuan

Hạ Triệt đặt tên cho lão hổ kêu meo meo kia là A Miêu, Hạ Sóc nghe xong không có phản ứng gì, chỉ mạnh mẽ vò tóc hắn.

Săn bắn kết thúc Hạ Triệt mang A Miêu về Đông cung, dùng lão hổ truyền tin còn tốt hơn bồ câu, không ai dám tới gần, tự nhiên không sợ người khác thấy nội dung bức thư.

Vì vậy Hạ Triệt suốt ngày viết chút hồ ngôn loạn ngữ cho Hạ Sóc.

Hôm nay là “Bổn cung rất tức.”

Ngày mai là “Bổn cung nhớ ngươi.”

Lại hôm sau nữa là “Bổn cung thật là thật là muốn gặp ngươi.”

Giấy viết thư đều bị A Miêu cắn đến nhăn nhúm, thời điểm Hạ Sóc nhìn thấy đều vỗ trán thở dài, thế nhưng đều vuốt phẳng tờ giấy ca của y viết cất đi, đặt ở hộp nhỏ dưới giường,

Thế nhưng một phong cũng không đáp lại.

A Miêu lần nào cũng đều tội nghiệp ghé vào dưới bệ cửa sổ: “Meo meo meo?”

Hạ Sóc không phải ca của y, không để mình bị đẩy vòng vòng, ngồi ở bàn sách không để ý lão hổ này. A Miêu rất có linh tính, biết không có hồi âm, trở về sẽ bị Hạ Triệt nhào nặn một trận, vì vậy chần chờ trước phòng Hạ Sóc hồi lâu.

A Miêu không đi, ban đầu Hạ Sóc còn cảm thấy không sao, sau đó lại phát hiện thủ hạ của y e ngại lão hổ, toàn bộ ngồi xổm trên nóc nhà không chịu xuống, đành phải tháo ngọc bội bên hông cho A Miêu, lúc này lão hổ mới hài lòng rời đi.

Hạ Triệt nhìn sao nhìn trăng sáng, liền trông một khối ngọc bội, còn là Hạ Sóc thường ngày đeo bên hông, không khỏi muộn phiền, nhưng nghĩ lại đồ chơi này xem như tín vật đính ước, bèn lại vui vẻ, hoan hoan hỉ hỉ buộc ngọc bội trên bội kiếm, ngay cả ngủ đều ôm không chịu buông tay.

Đêm nay Hạ Sóc đến Đông cung, không có ánh nến, thời điểm mò tìm Hạ Triệt, đầu ngón tay đụng phải vỏ kiếm lạnh như băng, cả kinh ôm ca của y vào trong ngực để ý trước sau.

“Sao vậy… Sao vậy!” Hạ Triệt mới vừa ngủ trong chốc lát, tức giận cầm chuôi kiếm đập cổ tay Hạ Sóc.

Hạ Sóc nhanh chóng đốt giá cắm nến bên mép giường, thấy hắn đã cởi quần áo tiến vào chăn liền thở phào nhẹ nhõm.

“Ca, mẫu phi của ta là đang ngủ thì bị đâm khách giết chết.” Hạ Sóc ôm hông Hạ Triệt hông lẩm bẩm, “Cũng là một thanh kiếm như thế này.”

Hạ Triệt nghe vậy thoáng thanh tỉnh chút, bỏ bội kiếm tiến vào trong lòng Hạ Sóc nói nhỏ: “Bổn cung che chở ngươi.”

Hạ Sóc ôm ca của y càng chặt hơn, hôn một hơi dài, thấy Hạ Triệt giãy dụa bèn thả lỏng, ôm hắn ở trên giường trở mình.

Hạ Triệt đang ngủ ngon giấc bị Hạ Sóc quấy nhiễu hơi cáu kỉnh, mở mắt nhờ ánh lửa nhìn được ngọc bội trên chuôi kiếm: “Vì sao tặng bổn cung cái này?”

“Ca, ngươi không thích?”

“Thích.” Hạ Triệt siết ngọc bội ghé vào bên người Hạ Sóc nói thầm, “Nhưng mà cũng không có gì đặc biệt nha.”

Hạ Sóc đứng dậy thổi tắt giá cắm nến, trong bóng đêm một lần nữa nằm lại bên cạnh Hạ Triệt, “Đây là ngọc bội ta đeo trên người từ nhỏ, chẳng bao giờ rời khỏi người… Hôm nay liền tặng cho ngươi.”

Hạ Triệt từ trên giường đứng lên, nhẹ nhàng mà “A” một tiếng, nhét ngọc bội vào trong lòng, sau đó cả người chen tới bên cạnh Hạ Sóc: “Bổn cung cũng muốn tặng ngươi một vật.”

“Ca, ngươi đem mình đưa cho ta đi!.” Hạ Sóc nhẹ giọng nói, “Ta chỉ muốn ngươi.”

“Không thể được.” Hạ Triệt vùi mặt vào cổ Hạ Sóc.

Hạ Sóc híp mắt lại: “Ca?”

“Bổn cung… Bổn cung đã sớm…” Hạ Triệt hàm hàm hồ hồ nói thầm.

Hạ Sóc hiểu rõ mà trở mình, ôm ca của y vào trước ngực: “Vậy ngươi muốn đưa ta vật gì?”

“… Bổn cung, bổn cung tặng ngươi một khóm tóc.” Hạ Triệt ngẩng đầu lên cắn cổ Hạ Sóc, “Không cho phép không muốn.”

Hạ Sóc nghe xong khàn giọng cười rộ lên, hôn một cái lên trán Hạ Triệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi