*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bé Quân xảy ra chuyện chỉ hai ngày sau khi anh trở về! May mắn thay là bé Quân có một khí cụ câu cứu trên người.
Nếu không thì anh thậm chí còn không biết.
Theo vị trí mà khí cụ cầu cứu gửi lại, con bé đã cách thành Vô Song hơn ba trăm cây.
"Ai đụng vào con gái của tôi, tôi sẽ cho kẻ đó chết!" "Nhanh, nhanh, đến với tốc độ nhanh nhất!" Dương Hạo Quân liền đi tới Hắc Thần Giáo để cứu bé Quân.
Trong thành Vô Song.
Bầu không khí vẫn u ám như cũ.
Mọi người thậm chí không có đủ dũng khí để đi cứu người.
Khương Tử Hào và đám sư đệ muội rất hạnh phúc.
Cuối cùng trừ được mối họa trong lòng.
Lúc này Đoàn Lê Nguyên cũng tỉnh dậy.
Lại lân nữa cầu xin sư phụ và những người khác đi cứu người “Mọi người mau đi cứu bé Quân đi, không phải các người nói bé Quân là hy vọng cho tương lai sao?" "Các người sợ Hắc Thần Giáo đến vậy sao?" Lời nói của Đoàn Lê Nguyên khiến Phó Phong Thu nhói lòng.
"Cứu! Chúng ta nhất định phải cứu!" “Tại sao không cứu chứ!" Phó Phong Thu hét lên.
"Làm thế nào để cứu?" Bốn vị trưởng lão và những người khác đều bu lại.
"Hắc Thần Giáo mạnh hơn chúng ta, chúng ta thừa nhận! Nhưng vì tương lai của thành Vô Song, chúng ta phải liêu mạng!" “Nhưng thành Vô Song sẽ không hành động một mình.
Tôi sẽ tập hợp tất cả các cường giả chí tôn ở Tây Đường và liên hợp với bọn họ để đối phó với Hắc Thần Giáo!" Phó Phong Thu nói.
"Được rồi, đây là một con đường tốt! Chúng ta đi nhanh lên!" Giải pháp đã có, mọi người bắt đầu thực hiện nó.
Đoàn Lê Nguyên đã nhìn thấy hy vọng.
Vui đến phát khóc "Chị dâu, chị có muốn nói với anh trai em không? Xem anh ấy có cách nào làm được không? Như vậy tỉ lệ sẽ lớn hơn một chút!" Chí Nam Yên hỏi.
Đoàn Lê Nguyên lập tức lắc đâu: "Không, không! Đừng nói với Hạo Quân!" "Bây giờ anh ấy là người bình thường, có thể làm cái gì?" "Pháp luật và quy tắc của Lạc Việt vô dụng với đám cường giả này, cho anh ấy biết không