CON RỂ LÀ THẦN Y

“Gì cơ?”

Ông lớn thốt lên một tiếng kinh người, những tên bảo vệ đó chỉ giải quyết rồi đuổi người đánh nhau đi, nhưng còn với những nhân viên y tế đang từ từ đi đến thì lại trở nên khác biệt.

Toàn bộ bác sĩ của bệnh viện Lợi Minh hầu như đều từng gặp qua bà của Lâm Dĩnh, đều biết bà cụ ấy mắc phải một chứng bệnh lạ, dù có kiểm tra ra sao, thì cũng không có cách nào tra ra được nơi phát bệnh, nhưng hiện tại vậy mà lại được một người ngay cả giấy chứng nhận y sĩ cũng không có trị khỏi, điều này cũng không khỏi quá mất mặt rồi đi!

“Bác Lưu à, ngài cũng đừng gây rối nữa, mau tránh ra trước đi, lỡ như có xảy ra chuyện gì, thì ngài cũng sẽ bị liên lụy đó!” Có một bác sĩ trong nhóm người lên tiếng, anh ta là bác sĩ chủ trì phụ trách đặc biệt của vị ông lớn này.

Bác Lưu vẫn còn khá tôn trọng vị bác sĩ chủ trì của mình, song giới hạn của ông ta cũng chỉ có thế, vẫn cố chấp như cũ mà đứng ở cửa phòng bệnh: “Một lão già như tôi đã sống hơn bảy mươi năm rồi, lúc tôi còn là một thằng nhóc loi choi đã từng phát sốt một lần, đi xem qua rất nhiều thầy lang cũng không có tác dụng, mãi cho đến khi có một vị đạo sĩ vừa xuống núi đi ngang qua nhà tôi...”

Bác Lưu kể về chuyện xưa, là một cốt truyện rất cũ rích, chỉ là bản thân mắc phải chứng bệnh không trị được, sau đó thì được một đạo sĩ đi ngang qua nhà mình trị hết, song nhân vật chính của câu chuyện này lại không phải là bác Lưu mà cũng chẳng phải là vị đạo sĩ đó, mà là phương pháp trị liệu của vị đạo sĩ đó áp dụng cho ông ta!

“Lúc nãy tôi chỉ vừa nhìn thoáng qua, là đã nhận ra thủ pháp để lại ấn tượng sâu sắc với tôi cho đến nay, không phải, chính xác là hơi thở thoải mái trên người năm ấy đã làm cho tôi khẳng định chắc chắn có thể trị khỏi cho vị nằm cách vách kia, bởi vì hơi thở đó giống y như đúc với vị đạo sĩ đã trị khỏi cho tôi kia!”

Bác Lưu mắt đã mờ rồi, sao có thể nhìn rõ được thủ pháp dùng châm của Lâm Thần, mà đừng nói là ông ta, cho dù là một số người trẻ tuổi có năng lực quan sát mạnh cũng chưa chắc đã có thể nhìn ra rõ ràng được.

Chẳng qua những điều này đều không quan trọng, điều quan trọng nhất là sau khi nghe bác Lưu kể chuyện xưa một cách kỹ càng đến vậy, thì tất cả những người đang vây quanh ở cửa phòng bệnh đều tạm thời bị ông làm cho bình tĩnh lại, quả nhiên câu châm ngôn xưa nói không sai mà, nhà có một người già thì như có một bảo vật vậy.

Chỉ vài phút đồng hồ trôi qua, lại phảng phất như đã trôi qua lâu lắm rồi, thì cánh cửa phòng bệnh đóng chặt cuối cùng cũng đã được người bên trong mở ra lần nữa, người mở chính là Lâm Thần, sắc mặt của anh tái nhợt đến khó coi, giống như đã liều mạng trong cuộc chiến của bà Lâm Dĩnh.

Mãi đến lúc này, những người đã bị chuyện xưa của bác Lưu lôi kéo sự chú ý mới hồi phục tinh thần lại, rồi mấy vị bác sĩ dẫn đầu liền đi vào trong phòng bệnh, lần này thì Giang Ngưng cũng không ngăn bọn họ lại nữa, bởi vì sau khi Lâm Thần bị người khác va vào làm cho lảo đảo thì liền ngã ngay vào lòng ngực của cô!

“Lâm Thần, Lâm Thần! Anh không sao chứ, anh tốt nhất là đừng có chuyện gì đó!” Giang Ngưng vô cùng lo lắng cho Lâm Thần, liền ngay cả chuyện bản thân là một bác sĩ cũng quên luôn, mà chỉ lo lay bả vai của Lâm Thần.

Mãi đến khi Lâm Thần thật không thể chịu được sự lay động của cô nữa, thì mới đưa tay lên giữ tay cô lại: “Đừng lay anh nữa, vốn dĩ không có gì, mà cũng xém chút bị em lay đến ngất xỉu rồi!”

“Thật là sắp bị anh hù chết đến nơi rồi!” Khi Giang Ngưng lại mở miệng ra nói thì trong giọng điệu đã mang vẻ nghẹn ngào, và sau khi nhìn thấy giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt của cô, thì Lâm Thần bỗng trở nên rất vui vẻ.

Lâm Thần giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt kia thay cho Giang Ngưng rồi vừa cười vừa nói: “Đừng khóc, đang có nhiều người nhìn như vậy, em yên tâm đi, anh không sao đâu...”

“Trị khỏi rồi! Vậy mà lại thật có thể trị khỏi rồi!”

Phân đoạn tình cảm nhanh chóng bị tiếng gào thét của vài người trong phòng bệnh cắt ngang, Giang Ngưng đột nhiên bừng tỉnh trở lại, sau khi nhìn thấy sắc mặt của Lâm Thần cũng từ từ được khôi phục lại, thì chợt buông Lâm Thần ra, sau đó vẻ mặt cũng bỗng trở nên lạnh nhạt đi một chút.

“Này, em là đang...”

Lâm Thần có hơi không biết nói gì, muốn hỏi Giang Ngưng cho rõ ràng, song không nghĩ đến Giang Ngưng lại lập tức xoay người đi thẳng vào phòng bệnh, ở sau cô Lâm Thần đành có chút cam chịu mà buông xuống đôi tay đã đưa ra rồi lắc đầu mà cười khổ.

“Xem ra một vạn của tôi đã được giữ lại rồi!”

Lúc này Từ Ly từ phía sau đi lên, cô ấy nhìn thấy bà của Lâm Dĩnh hơi mỉm cười rồi lại có thể được Lâm Dĩnh nâng đứng dậy để đi lại.

“Đã cầm viên ngọc xanh rồi, thì chúng ta đi đến bệnh viện Đức Khang thôi!” Lâm Thần bỗng nhiên bắt đầu trở nên vô cùng bình tĩnh.

Điều này làm cho Từ Ly có hơi ngạc nhiên: “Anh muốn đến bệnh viện Đức Khang để làm gì?”

“Đi chợ, nhân lúc tôi vẫn còn sức lực trong người!” Lâm Thần nở nụ cười, từ sau khi biết được người bệnh nhân kia ở bệnh viện Đức Khang là hội trưởng của hiệp hội y dược tỉnh thông qua chỗ của Giang Ngưng, thì anh liền biết cơ hội để mình có thể được đặt chân vào thị trường trong nước đã đến rồi!

...

Cổng chính của bệnh viện Đức Khang.

Thật đúng là vô cùng khác biệt với bệnh viện Lợi Minh, ở nơi này mọi thứ đều lộ ra vẻ xa hoa đến thế, cũng khó trách sao sẽ là bệnh viện nổi tiếng nhất tại Sùng Châu, có thể nói cho dù là đặt ở trong tỉnh thì cũng sẽ là bệnh viện được xếp ở hạng cao thôi.

Từ Ly mua viên ngọc xanh từ chỗ của Lâm Dĩnh, chỉ tốn năm trăm vạn, còn năm trăm vạn tiết kiệm được kia là thù lao mà Lâm Dĩnh cần phải trả cho Lâm Thần, cho nên Từ Ly đã lấy năm trăm vạn mà mình tiết kiệm được đó trực tiếp chuyển cho Lâm Thần, Lâm Thần cảm động mà nhận lấy, sau thì tiêu tiền để mua thuốc bổ cho chính mình.

Sau đó, Từ Ly liền chạy xe đưa Lâm Thần đến bệnh viện Đức Khang, còn Giang Ngưng thì đưa Giang Thiên và Vương Mai về nhà, Giang Thiên hiện tại cũng đang phải nghĩ xem nên báo cáo kết quả với Từ Phong ra sao, nên cũng không có thời gian để mà cãi cọ với Lâm Thần nữa.

Bởi vậy, nên Lâm Thần liền có thời gian mà đi gặp gỡ vị hội trưởng của hiệp hội y dược tỉnh đó, ông ta sẽ là bàn đạp đầu tiên làm thế lực cho Lâm Thần bước chân vào trong nước!

Có tấm danh thϊếp là Từ Ly mở đường, hai người đã nhanh chóng đến được cửa phòng bệnh của tòa viện mà vị hội trưởng của hiệp hội y dược tỉnh đó đang ở, ờ cửa phòng có một y tá đang trực ban chuyên môn phụ trách chăm sóc, may mắn là Từ Ly cũng rất có danh tiếng ở bệnh viện Đức Khang, chỉ vung tay lên thôi liền có thể đuổi người đi rồi.

“Cốc cốc!” Lâm Thần rất lễ phép mà gõ cửa, song cũng chẳng có được lời đáp lại, thế là anh liền trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh ra.

Quả nhiên là hội trưởng của hiệp hội y dược, phòng bệnh đang ở cũng chính là phòng bệnh cao cấp nhất trong toàn bộ bệnh viện Đức Khang, hầu như là không khác gì với phòng của khách sạn năm sao cả, hết sức xa hoa, còn bày ra không ít các đồ thủ công mỹ nghệ.

Lúc bọn Lâm Thần vào thì vị bệnh nhân đặc biệt này đang ngủ, cho nên cũng không nhận ra sự tiến vào của Lâm Thần và Từ Ly, chẳng qua giấc ngủ của ông ta cũng rất ngắn, vào lúc hai người đứng ở trước giường bệnh, thì ông ta đã mở hai mắt ra.

“Cậu... các cô cậu là ai? Người đâu!”

Vị hội trưởng của hiệp hội y dược tỉnh này tên là Kim Kiệt, giống với bà của Lâm Dĩnh, mắc phải cùng một chứng bệnh lạ, chẳng qua do chức năng sinh lý của ông ta được dưỡng khá tốt, nên chỉ uống thuốc ở giai đoạn đầu cũng đã làm cho bệnh tình của ông ta được thuyên giảm nhiều.

Chỉ là nếu không có Lâm Thần phối hợp trị liệu về sau, vậy thì không được bao lâu cũng liền sẽ trở nên nghiêm trọng lên mà thôi, đó là lý do mà Lâm Thần rất tự tin rằng mình có thể bắt chẹt được ông ta: “Hội trưởng Kim, cũng không cần phải căng thẳng lớn đến vậy, chắc hẳn ông cũng phải quen biết người bên cạnh tôi chứ.”

Lâm Thần đột nhiên nghiêm túc rồi cười lên đầy vẻ tà mị làm cho Từ Ly có hơi bất ngờ, chẳng qua cũng phối hợp ngay mà gật đầu rồi chào hỏi với vị hội trưởng Kim này: “Xin chào hội trưởng Kim, tôi là Từ Ly đến từ nhà họ Từ, có lẽ ngài hẳn là cũng có chút ấn tượng với tôi chứ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi