CON RỂ LÀ THẦN Y

Trong lúc hai mắt Lâm Thần đang tràn ngập sự hiếu kì thì Lâm Dĩnh đột nhiên mở miệng, nói về một đoạn quá khứ năm xưa:"Lúc trước em đã trùng hợp nhìn thấy cảnh Trần Khắc Giản đang ngược đãi động vật nhỏ, chính là cái loại ngược đại vô cùng tàn nhẫn ấy, chỉ hận một nỗi là lúc đó em không có dũng khí đứng ra bằng không thì con mèo đó cũng sẽ không bị Trần Khắc Giản ngược đãi đến chết!".

"Biếи ŧɦái ngược đãi mèo hả?" Lâm Thần không ngờ rằng Trần Khắc Giản vậy mà lại có tâm lý biếи ŧɦái, bởi vì học y cho nên có một khoản thời gian Lâm Thần cũng nghiên cứu về tâm lý học. Đối với loại hoạt động tâm lý con người này, anh cũng đại khái có thể lí giải được, cho nên trong lòng đã có một chút ý tưởng.

Tiếng đàn dương cầm dừng lại, Lâm Thần ước chừng bên trong cũng sắp bắt đầu, vì vậy nói với Lâm Dĩnh: "Chúng ta vào thôi, tôi cũng muốn xem Trần Khắc Giản kia rốt cuộc là người như thế nào."

Tiếng đàn dương cầm dừng lại, Lâm Thần đẩy của phòng bao ra. Đập vào mắt là cảnh tượng rất nhiều người đang đứng quanh cây đàn dương cầm, rất rõ ràng, người đàn ông đang ngồi ở giữa, được mọi người ca tụng không ngớt kia chính là Trần Khắc Giản. Vừa mới đàn xong một khúc mà đã nhận được sự ủng hộ của mọi người, vẻ mặt của anh ta trong rất đắc ý.

Nhìn thấy Lâm Dĩnh bước vào cửa, trên mặt Trần Khắc Giản hơi nở nụ cười, anh ta gạt đám người sang một bên rồi bước nhanh đến chỗ Lâm Dĩnh, nhưng khi nhìn thấy Lâm Dĩnh đang khoác tay Lâm Thần ở bên cạnh thì anh ta vui không nổi nữa.

“Tiểu Dĩnh, người này là ai?” Vẻ mặt của Trần Thiết Giản có chút ảm đạm, ánh mắt khi nhìn Lâm Thần mang theo một tia sát ý thoáng qua, dường như anh ta đã ghi thù Lâm Thần rồi.

Phải nói rằng làm bạn trai tạm một ngày của Lâm Dĩnh quả nhiên là một công việc có độ rủi ro cao, Trần Khắc Giản muốn đối phó với một người bình thường dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy, nhưng Lâm Thần không phải là người sẽ để anh ta dễ dàng làm điều đó!

“Xin chào, tôi là bạn trai của Lâm Dĩnh!” Lâm Thần đưa tay về phía Trần Khắc Giản.

Chẳng qua là Trần Khắc Giản không để ý đến Lâm Thần, vui hay giận đều hiện rõ trên mặt, cũng không biết anh ta đang giả vờ hay là thật sự nông cạn như vậy. Từ trước đến nay, Lâm Thần chưa bao giờ keo kiệt trong việc đánh giá cao đối thủ của mình.

"Anh là bạn trai của tiểu Dĩnh à? Vậy thì tôi nghĩ chắc là kỹ năng âm nhạc của anh phải khá tốt đó, tôi vẫn nhớ rằng tiểu Dĩnh đã nói cô ấy phải kết hôn với một bậc thầy âm nhạc, đó là lý do tại sao tôi lại chọn ra nước ngoài học âm nhạc chuyên sâu..…"

Những lời nói này của Trần Khắc Giản không chỉ khiến anh cảm động mà còn khiến những người phụ nữ khác có mặt ở đây cũng cảm động, sau đó bởi vì bắt đầu ghen tị với Lâm Dĩnh mà nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn thấy cảnh này, cuối cùng Lâm Thần cũng biết được tại sao nhân duyên của Lâm Dĩnh lại kém như vậy, anh thật sự có chút cam chịu. Kì thật cho dù Trần Khắc Giản không thích Lâm Dĩnh đi chăng nữa thì cũng không có khả năng thích các cô đâu, ở những thế gia vọng tộc như vậy thì tuy rằng Trần Khắc Giản chỉ là con riêng, nhưng mà với tư cách là người có khả năng thừa kế thì tiêu chuẩn chọn vợ của anh ta khẳng định là rất cao.

"Hừ, cậu Trần, anh đừng quá xem trọng người này, bất quá chỉ là một nhà giàu mới nổi mà thôi, biết được gì về âm nhạc chứ, đi đến nhà hàng tây còn giống như chưa được ăn bít tết bao giờ, trực tiếp cầm lên cắn đó!"

Người nói chuyện chín là một trong những người phụ nữ mà anh và Lâm Dĩnh đã gặp trong đám người ở nhà hàng trước đó, nghe Lâm Dĩnh giới thiệu thì cô ta tên là Liễu Liễu. Lâm Thần có chút buồn bực. Vì sao mà một cái tên dịu dàng như vậy là đặt cho một người phụ nữ chanh chua thế này, thật đáng tiếc cho một cái tên hay như vậy.

Chẳng qua là chưa kịp đợi Lâm Thần phản ứng thì Trần Khắc Giản đã song kiếm hợp bích với cô Liễu Liễu kia:"Tiểu Dĩnh, lâu rồi không gặp, chẳng lẽ em đã quên đi ý nghĩ ban đầu của mình rồi sao, em còn nhớ em đã từng nói mình phải gã cho một người có trình độ âm nhạc cực kỳ cao sao, bây giờ anh trở về rồi, anh đã từ học viện âm nhạc cực kỳ nổi tiếng ở nước ngoài trở về rồi, em muốn lựa chọn cũng không khó mà!"

Ở trước mặt mọi người, Trần Khắc Giản dường như là không muốn buông bỏ hình tượng người si tình của mình, cũng không quan tâm đến bạn trai trên danh nghĩa của Lâm Dĩnh là Lâm Thần đang đứng bên cạnh, trực tiếp yêu cầu Lâm Dĩnh lựa chọn đi theo anh ta.

"Thực ra, tôi phát hiện ra rằng âm nhạc không còn quan trọng nữa. Chỉ cần anh ấy có thể chăm sóc tôi tốt, ở bên cạnh tôi mọi lúc là đủ!" Kỹ năng diễn xuất của Lâm Dĩnh không tệ, khi cô ấy nhìn Lâm Thần, đôi mắt cô ấy tràn đầy yêu thương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi