CON RỂ LÀ THẦN Y

“Tin anh!”

Ngoài miệng thì nói Giang Nghị kêu mình ra ngoài chỉ để nói chuyện phiếm thôi, nhưng Lâm Thần biết rõ chắc chắn sẽ có một trận chiến ác liệt. Nhưng vì để Giang Ngưng yên tâm, lúc đi ngang qua Giang Ngưng anh còn thấp giọng an ủi Giang Ngưng một câu.

Giang Ngưng muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng lúc này lại bị ông cụ Giang gọi lại: “Để Lâm Thần giải quyết đi, tin tưởng vào nó!”

Mắt nhìn người của ông cụ Giang tốt hơn nhiều so với tất cả những người có mặt ở đó vì dù sao ông cũng sống đến chừng này tuổi rồi. Đối với việc khí huyết của Lâm Thần dồi dào ra sao, ông ấy vẫn có thể dễ dàng nhìn ra được. Ông ấy tin có thể Lâm Thần không đánh thắng Giang Nghị được nhưng cũng sẽ không phải chịu thiệt quá lớn.

Hơn nữa Giang Nghị cũng là người có chừng mực, đúng lúc cũng có thể để Giang Nghị có cái nhìn khác về Lâm Thần. Vậy nên cứ để hai người tự giải quyết với nhau đi. Có thể trút bỏ hết mọi thứ một cách thỏa đáng thì cũng không hẳn không phải là chuyện tốt gì.

Nghe vậy thì Giang Ngưng có hơi không yên tâm mà nói: “Anh Nghị là quân nhân, nghe nói lại còn là bộ đội đặc chủng nữa, liệu Lâm Thần có bị thương không…”

“Tốt nhất là đánh cho nó phế luôn đi!” Giang Hải ở một bên nhỏ tiếng lầm bầm.

Vương Mai với Giang Thiên nhìn nhau mà không nói nên lời. Hai người đều không biết phải nói chen vào kiểu gì, hình như ủng hộ người kia là sai quá sai rồi. Nỗi phiền muộn này của “cỏ mọc đầu tường” cũng thật khiến người khác cạn lời.

Chuyển cảnh sang cảnh trên bãi cỏ bên ngoài của biệt thự, Giang Nghị với Lâm Thần đứng hai người hai bên. Giang Nghị nhìn tư thế đang đứng có chút thoải mái của Lâm Thần thì hơi xem thường, cười lạnh lùng nói: “Xem ra cậu cũng có lòng dũng cảm đấy chứ, chỉ dựa vào điểm này thôi thì một lát nữa tôi đã có thể xuống tay nhẹ với cậu một chút rồi!”

“Thật sự không cần phải vậy đâu. Em vẫn muốn xem thử bản thân mình dốc toàn lực để đánh với anh Nghị thì có thể chống đỡ được bao lâu!”

Cách nói này của Lâm Thần thật sự rất khiêm tốn. Mặc dù Giang Nghị là át chủ bài của bộ đội đặc chủng, thể trạng của anh ấy nhìn khỏe mạnh cường tráng hơn Lâm Thần rất nhiều. Nhưng nếu thật sự phải đánh thì hai người cũng là ngang tài ngang sức, thắng thua như nào còn phải phụ thuộc vào thời gian.

Nhưng trong lúc Lâm Thần đang tập trung chú ý lực chuẩn bị cho trận đại chiến hết sức căng thẳng này, anh lại bỗng nhiên cảm nhận được hình như thể chất của mình đã mạnh hơn so với lúc trước rất nhiều. Nói đến thì cũng lạ, việc tập luyện mỗi ngày của Lâm Thần chỉ là để duy trì trạng thái thôi, còn để nói là nâng cao thể chất thì dường như là chuyện không thể nào được.

Nhưng bây giờ Lâm Thần lại có thể cảm nhận rõ ràng được sức mạnh của bản thân mình đã được cải thiện vô cùng lớn. Điều này càng làm cho Lâm Thần cảm thấy kích động một cách kỳ quái. Biểu hiện bên ngoài cho thấy điều đó chính là tư thế đứng của Lâm Thần đã từ từ trở nên ngay ngắn hơn, thậm chí còn có một chút khí lạnh truyền ra ngoài một cách mờ ảo nữa. Điều này làm cho Giang Nghị ở phía đối diện hết sức ngạc nhiên.

“Sao cậu lại có loại sức mạnh này?” Những khí lạnh truyền ra bên ngoài này của Lâm Thần đã làm cho Giang Nghị hơi ngạc nhiên. Chẳng qua là vì Giang Nghị nghĩ cũng chỉ có anh mới có loại sức mạnh này thôi, vậy nên anh ấy có ngạc nhiên thì cũng chỉ là ngạc nhiên vì sao từ trước tới giờ Lâm Thần luôn không có tiếng tăm gì mà lại che giấu kỹ càng không lộ diện như vậy.

“Bớt nói những lời vô ích đi, muốn đánh thì tới đây đi!” Cảm nhận được sự tăng cường thể chất một cách không bình thường của mình, Lâm Thần cũng rất muốn đánh với Giang Nghị một trận để xem thử bản thân mình rốt cuộc đã trở nên mạnh mẽ như thế nào. Vậy nên thật khó để buông tay một lần.

Nghe vậy Giang Nghị thoáng sửng sốt rồi lập tức cười gật đầu: “Rất tốt, như vậy mới giống đàn ông chứ. Cậu khiến tôi có ham muốn muốn dốc hết toàn lực để đánh đấy!”

Nói xong, Giang Nghị không muốn lãng phí thời gian thêm nữa. Anh ấy bước dài một bước về phía trước, cứ mỗi một bước như vậy thì tung ra một đòn mạnh mẽ và một cú đá xoáy chân về phía Lâm Thần. Nếu như bị đá trúng, đoán chừng Lâm Thần chỉ có thể trực tiếp nằm xuống mà thôi.

Nhưng Lâm Thần đâu có dễ bị anh ấy đánh gục như vậy đâu. Vốn dĩ ban đầu Lâm Thần còn cảm thấy nếu mình muốn đánh với Giang Nghị thì cần phải phí chút sức lực. Nhưng sau khi Giang Nghị xuất chiêu rồi thì Lâm Thần mới phát giác ra được tốc độ của Giang Nghị bây giờ quá chậm. Nói chính xác hơn chính là tốc độ của Lâm Thần đã nhanh hơn so với lúc trước rồi!

“Rầm!” Sau khi lùi về sau một bước, Lâm Thần như muốn tránh né một cước đầy nguy hiểm này, sau đó nghiêng người sang một bên hoàn toàn không cho Giang Nghị có cơ hội phản ứng lại.

Giang Nghị dù mạnh mẽ thì cuối cùng cũng vẫn là con người, mà chỉ cần anh ấy là con người thì từng động tác của anh ấy chắc chắn sẽ kèm theo một quán tính nhất định. Đây là điều không thể nào tránh khỏi được. Vậy nên một quyền này của Lâm Thần chính là nắm chắc cơ hội này. Mặc dù vì bản thân đã bị lùi về sau một bước rồi nên không thể dùng hết sức lực được, nhưng anh vẫn thành công đánh vào phía sau lưng của Giang Nghị!

Sau khi loạng choạng một hồi thì Giang Nghị cũng đã đứng vững được. Cảm giác được sự đau đớn từ sau lưng, anh bỗng nhiên nhếch mép cười: “Ha! Thú vị thật, xem ra cậu thật sự đáng để tôi dùng hết sức đấy!”

Nói rồi Giang Nghị không nương tay nữa, tốc độ so với vừa nãy cũng nhanh hơn rất nhiều, rồi lại một lần nữa giơ chân lên tấn công Lâm Thần. Xem ra anh ấy là kiểu người rất thích công phu dùng chân. Đương nhiên là vậy rồi, đôi chân dài của anh ấy thực sự là một vũ khí sắc bén.

Người ta thường nói “Càng gần càng nguy hiểm”. Giang Nghị dùng chân vẽ một vòng tròn để tách Lâm Thần ra. Nếu Lâm Thần không thể phá bỏ phòng tuyến của anh ấy thì xem như có thể dễ dàng tránh được đòn tấn công của Giang Nghị, muốn đánh bại anh ấy là điều vô cùng khó khăn.

Không thể không nói Giang Nghị thật sự rất có bản lĩnh. Nhưng sức mạnh của Lâm Thần bây giờ đã mạnh hơn trước đây rất nhiều rồi, so với sức mạnh của Giang Nghị thật sự không theo lẽ thường chút nào. Chỉ trong chớp mắt, khi Giang Nghị vừa muốn ra tay tấn công thì Lâm Thần đã nắm chắc lấy cơ hội trôi thoáng qua này!

“Đừng hòng chạy thoát!” Trong lòng Lâm Thần nghĩ thầm như vậy. Sau đó nhân lúc Giang Nghị đưa chân về phía anh thì trong thoáng chốc chân của anh ấy đã bị anh nắm chắc lấy. Tiếp theo lấy tay dùng lực để nhẹ nhàng gây khó dễ trên mấy cái huyệt vị trên chân của Giang Nghị. Máu trong người Giang Nghị không lưu thông được, nên cũng không dễ dàng động đậy được nữa.

“Đây… đây là thứ quỷ gì thế?” Sau khi cảm nhận được bản thân không thể động đậy được nữa thì trên mặt Giang Nghị lộ ra một tia hoang mang hiếm thấy.

Lâm Thần buông chân Giang Nghị ra, nhìn anh ấy không chút sức lực, yếu ớt ngồi xuống thì cười nói: “Anh có thể xem nó như là một cách điểm huyệt cũng được. Nói ra thì có thể có hơi ảo tưởng, nhưng nếu nghiên cứu lý do thật sự thì nó vẫn rất có khoa học đấy.”

“Điểm huyệt!”

Hễ là người Trung Quốc nào thì cũng sẽ không còn xa lạ gì với từ này nữa hết, chỉ là có rất nhiều người đều xem chuyện này là chuyện thuật lại cho nhau một cách huyền ảo mơ hồ thôi. Giang Nghị cũng vậy, từ trước tới nay anh ấy không tin vào cái gọi là võ thuật cổ xưa. Vậy mà hôm nay anh ấy lại bị Lâm Thần dùng cách này để đối phó, điều này làm cho anh ấy phải bắt đầu nhìn thẳng vào võ thuật cổ xưa.

Thực ra nếu như là trước đây thì Lâm Thần rất khó thực hiện được chiêu điểm huyệt này, ít nhất là sẽ vô cùng không phù hợp để dùng trong những trận thực chiến. Nhưng hôm nay sau khi Lâm Thần nhận ra được cả thể lực và độ nhạy cảm của các giác quan đều đã được nâng cao hơn thì anh đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn thử chiêu này một chút. Không ngờ lại thật sự thành công!

“Dạy tôi đi!” Cũng không biết tại sao Giang Nghị lại nghĩ như vậy, hình như anh ấy bị chiêu điểm huyệt này của Lâm Thần làm cho cảm động rồi. Anh ấy dùng ánh mắt đầy khao khát nhìn Lâm Thần: “Dạy tôi chiêu điểm huyệt đi, tôi muốn học nó!”

Lâm Thần rất muốn đâm chọc rằng dựa vào đâu mà anh muốn học là tôi phải dạy cho anh, nhưng vì anh ấy cũng được xem như là người bình thường duy nhất trong gia đình Giang Hải nên mới không trực tiếp từ chối anh ấy.

“Muốn học thì cũng được, nhưng em thấy anh nên quản cho tốt bố của mình một chút đi. Chuyện ngày hôm nay em nghĩ bản thân anh cũng hiểu rõ được là tình hình như thế nào rồi, vậy nên không cần em phải nói nhiều làm gì nữa!”

Lâm Thần cũng không muốn biến chuyện này loạn tới mức không thể giải quyết được, vậy nên có cơ hội để cho Giang Nghị quản Giang Hải thì anh cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này đâu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi