CON RỂ LÀ THẦN Y

Khi đi ra khỏi tòa nhà văn phòng của Bệnh viện Ngưng Thần, trời đã về đêm rồi. Đứng ở bên ngoài hít một hơi thật sâu, Lâm Thần nói với Từ Ly đang đi theo đằng sau anh: "Phòng nghiên cứu bên này cậu phải chú ý nhiều hơn một chút nữa, còn có cả Lý Vinh kia nữa, nhất định phải để ý đến anh ta."

"Tôi biết rồi, cậu cứ yên tâm đi, tôi vẫn luôn cho người theo sát anh ta, kể cả lúc ăn uống cũng đã có La Tát để mắt tới anh ta rồi, sẽ không để cho anh ta có một giây nào ở một mình đâu."

Nếu như đã quyết định sẽ tiếp tục lợi dụng Lý Vinh để câu cá, nhất định phải cử người theo dõi Lý Vinh thật chặt, bằng không, nếu để cho anh ta đem tin tức tiết lộ ra bên ngoài, như vậy vị Trần tiểu thư kia nói không chừng sẽ lại co đầu rụt cổ, đến lúc đó chúng ta muốn kéo cô ta ra ngoài sẽ rất phiền phức.

Sau khi đã phân phó xong những chuyện này, Lâm Thần lên xe đi về nhà, nhưng mới đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Giang Ngưng, cho nên phải quay đầu xe đi về phía Bệnh viện Đức Khang.

Giang Ngưng đã từng giúp Lâm Thần một lần, bởi vậy mà anh không thể tiếp tục lạnh nhạt với cô như trước được nữa, cho nên khi Giang Ngưng đột nhiên gọi điện tới nói là muốn hẹn gặp anh, Lâm Thân đã lập tức đồng ý ngay.

Tại cổng của Bệnh viện Đức Khang, có một vài y tá đi ra từ đại sảnh, bọn họ thấy Giang Ngưng đang đứng bên cạnh đường thì có chút tò mò hỏi: "Bác sĩ Giang, cô đang chờ ai vậy? Hôm nay cô không có lái xe đi làm sao?"

"Tôi đang đứng chờ một người bạn..." Giang Ngưng vốn định nói là đang đứng chờ chồng của mình đến đón, nhưng khi nghĩ tới thái độ lạnh lùng xa cách dạo gần đây của Lâm Thần, cô đành phải đổi ý.

Không nghĩ tới, lúc này Lâm Thần đã lái xe tới trước mặt Giang Ngưng, sau khi hạ cửa xe xuống và nghe thấy những lời này, tuy rằng bề ngoài anh không có tỏ thái độ gì, nhưng từ đáy lòng vẫn không khỏi cười khổ một tiếng.

"Giang Ngưng, chúng ta đi thôi."

Lâm Thần vẫn lái chiếc Land Rover mà Từ Ly đưa cho anh dùng, trong mắt những cô y tá nhỏ ở đây, chiếc xe này rất có giá trị, cho nên sau khi các cô nhìn thấy Giang Ngưng bước lên xe của Lâm Thần ngồi thì cũng không giấu được những ánh mắt hâm mộ.

"Hôm nay đúng thật là mạo hiểm quá." Sau khi xe được khởi động, Giang Ngưng vỗ vỗ vào ngực mình nói: "Nếu không kịp thời liên lạc với anh, có lẽ tôi đã để lộ ra mất rồi."

"Biểu hiện hôm nay của cô rất khá đó, nếu như cô không có đủ bình tĩnh, cho dù tôi có thể cung cấp cho cô đáp án thì kỳ thật cũng chẳng có ích gì cả." Lâm Thần không ngần ngại mà khen ngợi Giang Ngưng, khi đối mặt với Bệnh viện Đệ Nhất của tỉnh, đúng là hai người đã phối hợp rất ăn ý nên mới có thể ứng phó thành công như vậy, có thể nói bọn họ là một cặp đôi hoàn hảo.

"Đúng rồi, buổi tối nay có chuyện gì sao? Bây giờ tôi đưa cô về nhà hay là..."

Khi Lâm Thần nhận được điện thoại của Giang Ngưng cũng không biết là rốt cuộc cô tìm anh có chuyện gì, vì không tiện từ chối, cho nên liền tới đây, nghĩ là nếu chỉ cần đưa cô về nhà họ Giang thì cũng không sao, cùng lắm là mất khoảng mười phút đi xe mà thôi.

Không nghĩ tới Giang Ngưng lại vội vàng nói: "Trước tiên đừng về nhà vội, hôm nay tôi hẹn gặp anh là có chuyện muốn nói với anh, nhân tiện cũng muốn nhờ anh giúp đỡ..."

Lúc nói mấy lời này, Giang Ngưng lại thấy ngượng ngùng, có vẻ như từ sau khi Lâm Thần rời khỏi nhà họ Giang, cô không những không hề tức giận với anh vì chuyện anh rời khỏi nhà mình, mà ngược lại còn thường xuyên có chuyện cần nhờ Lâm Thần giúp đỡ.

Thế nhưng Lâm Thần cũng sẽ không so đo mấy chuyện này với Giang Ngưng, anh dừng xe bên cạnh lề đường, sau đó quay đầu về phía Giang Ngưng hỏi: "Bây giờ có thể nói được rồi chứ? Cô thử nói xem, có chuyện gì thế? Chỉ cần là chuyện nằm trong khả năng của tôi, tôi chắc chắn sẽ không từ chối đâu."

Đối với Giang Ngưng, Lâm Thần vẫn là tránh không được đôi khi sẽ có chút mềm lòng, dù sao bọn họ cũng có một mối quan hệ ba năm, cho dù có chút lạnh nhạt nhưng quả thực tình cảm giữa hai người là có tồn tại, làm sao có thể nói tan liền có thể tan ngay được.

Dưới sự động viên của Lâm Thần, Giang Ngưng như lấy được một chút dũng khí, nhẹ nhàng mở miệng: "Chuyện là như thế này, hôm nay sau khi anh tắt điện thoại, trước khi rời đi Sở Phi đã đến tìm Viện trưởng bệnh viện chúng tôi, nói là muốn cùng Bệnh viện Đức Khang chẩn đoán và điều trị cho một vài bệnh nhân khá đặc biệt..."

"Đây không phải là một điều tốt sao? Có thể cùng hợp tác với Bệnh viện đứng đầu tỉnh, đối với Bệnh viện Đức Khang mà nói thì đây chắc chắn là một điều tốt."

Bệnh viện Đức Khang cũng là một phần trong sản nghiệp của Lâm Thần, đây có thể là cơ hội giúp nâng cao trình độ chuẩn đoán và điều trị của các bác sĩ tại bệnh viện, cho nên Lâm Thần đương nhiên là sẽ không có bất kỳ ý kiến gì rồi.

Nhưng rõ ràng mọi chuyện lại không hề đơn giản như vậy, Giang Ngưng có chút bất đắc dĩ nói: "Nếu chỉ là một hoạt động hợp tác bình thường, thì dĩ nhiên là không có vấn đề gì, nhưng mà Sở Phi nói rằng bọn họ sẽ sắp xếp một số phương tiện truyền thông đưa tin tức, cùng với mấy người của đài truyền hình Kim Xuyên tiến hành phát sóng trực tiếp và quay một vài bộ phim tài liệu, như vậy, lần hợp tác này chắc chắn sẽ biến thành một trận chiến không có khói thuốc súng giữa Bệnh viện Đức Khang chúng tôi và Bệnh viện Đệ Nhất rồi còn gì."

Khi Giang Ngưng nói như vậy, Lâm Thần liền hiểu ra, Bệnh viện Đệ Nhất này cũng không phải dạng vừa, sau khi việc điều trị bị thất bại, bọn họ muốn nhanh lấy lại danh tiếng thông qua việc tranh tài với Bệnh viện Đức Khang, dù sao chuyện của Kim Liệt cũng rất lớn, mà Kim Liệt lại được chữa khỏi ở Bệnh viện Đức Khang, điều này làm cho Bệnh viện Đệ Nhất không nhịn được.

"Tôi hiểu rồi, vậy thì cô muốn tôi giúp gì?" Lâm Thần có chút khó hiểu, nếu là như vậy, Giang Ngưng chắc hẳn phải biết anh không có khả năng làm cho Bệnh viện Đệ Nhất kia từ bỏ ý định mở ra trận chiến này với Bệnh viện Đức Khang.

Quả nhiên, Giang Ngưng căn bản là không có nghĩ tới chuyện đó, cô có chút ngượng ngùng nói với Lâm Thần: "Tôi muốn hỏi anh xem lúc đó anh có rảnh hay không? Nếu mà anh có thể đến giúp chúng tôi thì thật tốt quá, đương nhiên, cũng sẽ không để anh tham gia vô ích đâu, anh cần bao nhiêu, tôi có thể trao đổi lại với Viện trưởng."

Nghe Giang Ngưng nói như vậy, Lâm Thần liền biết chuyện này phỏng chừng là bị Viện trưởng của Bệnh viện Đức Khang yêu cầu Giang Ngưng xử lý rồi, dù sao cũng là Giang Ngưng đã giúp Lâm Thần chữa trị cho Kim Liệt, nếu không phải vì chuyện này, cô cũng không đến mức phải tìm đến tận cửa như thế này, cho nên nếu Giang Ngưng mà không phụ trách chuyện này thì còn có thể để cho ai phụ trách đây?

"Khi nào trận đấu sẽ diễn ra?" Lâm Thần đã trực tiếp coi chuyện này là một cuộc thi đấu, hợp tác cái gì chứ, đều là nói cho dễ nghe mà thôi.

Giang Ngưng nghe Lâm Thần nói như vậy thì liền biết tám chín phần là anh đã đồng ý rồi, nên vội vàng nói: "Là ngày mốt, địa điểm là ở Bệnh viện Đệ Nhất, chúng tôi bên này đang tập hợp một đội ngũ rồi. Nếu anh đồng ý gia nhập, tôi sẽ để cho anh là trưởng đoàn.”

"Cái này thì không cần đâu, cô cũng biết về hoàn cảnh hiện tại của tôi mà, không thích hợp để lộ diện trước mặt người ngoài đâu."

Giang Ngưng tuy rằng cũng biết điều này, nhưng vẫn luôn cho rằng Lâm Thần chỉ đơn giản là không thích xuất hiện trước mặt người ngoài mà thôi, bây giờ nghe mấy lời này của Lâm Thần như là đang nói anh không thích hợp xuất hiện trước mặt người ngoài, điểm này khiến Giang Ngưng có chút nghi hoặc, tò mò vì sao Lâm Thân lại không thể lộ diện trước mặt người ngoài cơ chứ.

Lâm Thần đương nhiên sẽ không nói cho Giang Ngưng nguyên nhân chính là gì, bởi vì làm như vậy có thể khiến Giang Ngưng dính líu đến một vài chuyện rất nguy hiểm, cho nên Lâm Thần rất nhanh đã chuyển đề tài, nói: "Chỉ cần cô để tôi làm trợ lý của cô là được rồi, cứ nói với mọi người là bác sĩ thực tập vừa mới tới đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi